Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

"Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh"

              Hôm nay đọc được comment của mấy bạn nhỏ làm mình nhớ đến hình ảnh các cô bé học cấp ba xinh xắn và đáng yêu của ngày tháng nào, thế mà thắm thoát đã mấy năm, có bạn đã ra trường đi làm, có bạn lập gia đình, có bạn vẫn còn tiếp tục đi học, có bạn rẽ ngang làm kinh doanh.... những cô bé, cậu bé ngày nào đến nhà mình chơi mà bây giờ trông lớn hẳn ra theo thời gian
             Có một comment của một cô bé nội dung là, mỗi chiều thui thủi một mình quay về nhà trọ sau những giờ đi học và làm thêm giữa thành phố xa lạ ồn ào của Sài Gòn, đọc đến đó mình xót làm sao, huống chi cha mẹ cô bé ấy mà đọc được dòng tâm sự ngắn ngủi nhưng đầy tâm trạng kia chắc rằng tấm lòng cha mẹ không thể nào chịu nỗi. Chỉ chia sẻ vậy thôi, cùng đồng cảm và mong mấy bạn nhỏ hãy cố gắng, cố gắng thật nhiều, cuộc sống còn nhiều thử thách và truân chuyên lắm, hãy tập dần để mà trưởng thành và biết làm chủ cuộc sống của mình.
 
                                                              Sưu tầm
                                                                                                          
              Mình nhớ hoài ngày bạn nhỏ của mình dẫn đám bạn về xin phép ba mẹ được tập văn nghệ tại nhà, năm đó các bạn bắt đầu vào năm học lớp mười xúng xính với tà áo dài trắng tóc thề ngang vai, cô bé nào cũng thật đáng yêu, ngây thơ và hồn nhiên trong trẻo vô cùng, còn các cậu nhỏ thì quần áo đóng thùng chỉnh tề lúc nào cũng tỏ vẻ ra dáng ta đã là người lớn, là thanh niên trưởng thành. Ngày đó, mình phải ăn cắp giờ cơ quan đề chạy mượn trang phục, nhờ người dạy múa cho các cô bé. Bài múa của các bạn ấy với áo dài tứ thân, nón quay thao của những liền chị
             Bạn nhỏ nhà mình rất háo hức khi được ba mẹ ủng hộ trong việc nhờ người dạy múa, làm đĩa nhạc, mượn trang phục, mượn luôn nơi để tập văn nghệ. Thế rồi mấy nhỏ say sưa tập luyện mặc cho những ngày đi học tối mặt mũi với cả đống bài vở hay những hôm trời nắng gay gắt phải học bù đầu, bất kể thời tiết, giờ giấc, kể cả có khi bụng đói hoặc chấp nhận nghỉ một buổi học để đi tập múa (điều này là dấu ba mẹ đây); bởi vậy, mình rất sợ các cô bé này say mê ca múa mà quên nhiệm vụ, trước khi tham gia mình bắt các bạn phải hứa phải học tập thật tốt. Nhìn những đôi mắt trong veo, lấp lánh hạnh phúc và có cả tự hào khi được chọn vào tốp múa của mấy nhỏ làm mình quên cả sự căng thẳng cằn nhằn của ba bạn nhỏ ở nhà "thời gian đi làm rảnh đâu mà phải chạy mượn trang phục, nhờ người làm nhạc, dạy múa và nhất là cả đội kéo về nhà tập luyện, nhà lúc nào cũng như một cái chợ, lúc nào cũng ồn ào, ầm ỉ !"
                                                                                                                  
            Ngày mình đem những bộ trang phục mượn về, các bạn nhỏ yểu điệu trong tà áo dài tứ thân với chiếc nón quay thao e ấp cầm tay, bạn nào cũng thật duyên dáng và dễ thương lạ. Mấy bạn như những liền chị ngây thơ, thục nữ, mình nhủ thầm trong lòng, mẹ các cô bé nếu thấy được lúc này thì biết con gái của mình xinh như thế nào. Mình vẫn nhớ một chuyện mà từ đó mình có tình cảm đặc biệt với cô bạn nhỏ này, khi mình đem bộ áo dài tứ thân về thì các cô bé này tranh nhau lựa chọn cho mình, riêng cô bé này lại rụt rè và không mạnh mẽ tranh giành như những bạn khác. Nhìn bạn ấy lúc đó mình thương quá, giống như mình đang thấy con gái của mình trong tình cảnh ấy, mình đến bên cô bé và nói " Chờ nhé, cô sẽ cố gắng mượn thêm cho con" và sau đó mình quyết tâm phải lùng sục cho được một bộ áo tứ thân cho cô bé ấy. Và bạn nhỏ của mình đã là bạn thân với cô bé này trong một khoảng thời gian học cấp ba. Tình cảm bọn trẻ thật trong sáng và hồn nhiên biết bao
 

                                                                         Sưu tầm
                                                                            
           Những dịp lễ tết về thăm nhà, các bạn nhỏ có đến thăm mình, nhìn các bạn, mình thấy sự trưởng thành, già dặn trong từng câu chuyện bạn kể, đó là những định hướng tương lai, những công việc đang làm, ngay cả việc lựa chọn người yêu đầu đời và sau này bạn quyết định sẽ là người bạn trăm năm của mình...mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của các bạn vẫn còn trẻ con trong thân hình người lớn, đôi lúc mình vẫn bắt gặp những ánh mắt ưu tư, lo lắng của các bạn, ẩn sâu bên trong là sự hoang mang, chơi vơi trước bộn bề cuộc sống mà các bạn phải tự lập và phải xa rời vòng tay của cha mẹ để bước vào đời
            Cuộc sống vẫn thế, cứ trôi về phía trước và những bạn nhỏ thân thương của mình đã lớn lên trong từng hình vóc và suy nghĩ, mong rằng tất cả đều tươi đẹp như lứa tuổi của các bạn đang có. Chúc con thuyền ước mơ của các bạn đến bến bờ hạnh phúc như những gì các bạn từng mong ước. 
             Phía trước là bầu trời, mượn tên một cuốn sách để nói "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" !
                                                                                                                   Bảo Nghi
 

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Hai người bạn với ba tập

        Câu chuyện của hai người bạn:
       Tập một: Bạn nhỏ nhá máy, bạn lớn gọi lại (quy định thỏa thuận, nhỏ nhá máy, lớn gọi lại )
      - Bạn nhỏ báo cáo kết quả gặt hái được gì, môi trường và bạn bè thế nào, những suy nghĩ thầm kín, rung động đầu đời và những ước mơ, hoài bảo trong tương lai của bạn...ngay cả thời tiết hôm nay thế nào, rồi cuối cùng quay về thực tại phán một câu xanh rờn "Muốn cắt cái mông bỏ luôn đó mẹ, mệt quá trời đất !"  (Hỏi làm sao không mệt cho được, chạy từ quận 7 qua đến quận 12). Bạn lớn nghe nóng cả ruột gan, đã mấy lần bạn đưa ra đề nghị tìm chổ trọ nhưng bạn nhỏ cương quyết, thà đi xa nhưng về nhà mình thoải mái hơn
     - Bạn lớn dịu dàng động viên, nhắc nhở đi đường cẩn thận, ráng ăn uống đừng tiết kiệm quá đổ bệnh...những buổi trưa ở lại trường phải tìm chổ đông người ngồi, đừng ngồi nơi vắng vẻ, ai mời ăn gì phải từ chối ... và...

       Tập hai: Bạn nhỏ bắt đầu báo cáo tình hình nội bộ, từ quận 7 qua quận 3, về Cần Thơ rồi đến Ninh Thuận; à quên, còn địa chỉ bên Công ty của cậu ba nữa chớ, địa chỉ này mới là địa chỉ đỏ đây vì nơi đây toàn tập trung anh tài hào kiệt và toàn hot boy và hot girl thôi. Câu chuyện cứ trãi dài và hòa lẫn trong tiếng cười sằng sặc của người bạn lớn, đến nỗi cười muốn té lọt ghế luôn. Điện thoại thì cứ hết 9 phút thì gọi lại, bật loa, vừa nấu ăn, vừa quét nhà ... vừa nghe điện thoại. Lúc nào câu chuyện đến tập hai cũng đầy phấn khích và cười tẹt ga. Đó là những trận cãi nhau nảy lửa của ông bà, bạn nhỏ thường lấy điện thoại ra quay và ghi âm lại rồi tung lên mạng nội bộ lan truyền qua các địa chỉ đỏ, hay những tấm hình mà Tổng thống bị lộ hàng ..vui nhất là những câu chuyện đối đáp của mấy chị em nhà chim: Bồ Câu, Sơn Ca
                                                                                                                 Sưu tầm
       Tập ba: Vì quá hưng phấn bạn nhỏ vừa kể chuyện vừa đưa ra những câu bình luận kiểu teen làm bạn lớn "choáng"..thế là một màn chấn chỉnh, cảnh giác với cách tự do phát ngôn của bạn nhỏ. Không biết vì xui rủi trùng khớp hay sao ấy, những lúc bị chấn chỉnh lời thì bên kia bạn lớn cũng vừa chiên cá bị khét, sự việc càng làm cho cơn giân có cớ bùng lên như lửa gặp rơm, thế là bao nhiêu tật xấu lớn nhỏ của bạn nhỏ bị lôi ra nhắc nhở. Hình như cá càng cháy khét thì những lời răn đe dạy bảo lại càng mạnh mẽ và quyết liệt, nào là đi học làm biếng đem theo nước uống; thức ăn bà chuẩn bị cho thì lại không đem, nhịn ăn có nguy cơ bị đau bao tử, ăn uống thất thường; thức khuya, ngủ trễ...không biết tự chăm sóc cho bản thân...
       - Bạn nhỏ nghe giáo huấn không chịu nỗi tự động tắt máy, thì ôi thôi càng làm cho cơn giận của bạn lớn tăng lên ngùn ngụt và một cú điện thoại ngay sau đó "Tại sao dám cúp máy người lớn..." thế rồi, những lần sau đến đoạn tập ba bạn nhỏ cứ im re để cho bạn lớn cứ ra rả bên kia đầu dây.

        Thế đó, câu chuyện "Hai người bạn với ba tập" cứ diễn ra hàng ngày và người trong cuộc vừa là nhân vật chính vừa là người bình cũng đều nhận xét: Ngộ hén, mỗi tập đều có cung bậc khác nhau và câu chuyện cứ tiếp diễn hàng ngày y chang như thế
    
        Tập một: Hỏi han, chăm sóc và ân cần
        Tập hai: Cười nghiêng ngã, cười té lăn cả ghế..
        Tập ba: Cái kết không bao giờ có hậu, giận hờn, trách mắng... thậm chí có lúc đâu dây bên kia thút thít khóc còn đầu dây bên đây thì la thoải mái
       Cứ như vậy, mà câu chuyên ngày nào cũng tiếp diễn không hề nản, không hề chán, được cái hai bạn này thương nhau ghê gớm...
                                                                                                                  Bảo Nghi

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Đường trong muối


              “Đường trong muối” ai nghe câu nói ấy cũng đều cho ông là người không bình thường, đã là muối thì mặn làm gì mà có chất ngọt như đường ở trong đó, họa chăng là trong muối có lẫn đường. Nghe mọi người bàn tán, tranh cãi …ông chẳng nói gì chỉ nhìn ra ngoài khuôn viên của công viên ngắm mấy con chim cảnh trong lồng đang thi nhau hót ríu rít …

                                                                               Sưu tầm
Ông thầm nghĩ, chỉ có ai đã vượt qua những cơ hàn, đau khổ cùng cực  …thì mới thấm thía được ý nghĩa của câu nói ấy “đường trong muối”. Thật vậy, muối mặn lắm, nói đến muối là người ta nghĩ ngay đến một chất có vị mặn, không thể có chất nào thay thế được vị mặn ấy, thì như vậy làm sao trong muối lại có vị ngọt của đường…?

Hãy thử bỏ một hạt muối vào miệng ngậm và nuốt từ từ để chất mặn thấm đẫm vào khoan miệng, sau đó vị mặn ấy sẽ lan dần xuống cổ, ta lại thấy phảng phất cái vị ngọt ngào của hạt muối biển, không biết có phải vì cảm giác chủ quan của từng người hay không, nhưng riêng đối với ông, ông cảm nhận được sự ngọt ngào trong vị mặn của hạt muối. Có quá nghịch lý không ?

Mỗi lần con trai chở cả nhà đi du lịch, đi ăn uống, ngồi trên chiếc xe bốn bánh chạy lướt êm như  ru trên những cung đường mới, ông lại nhớ về những khoảng thời gian cơ cực của gia đình. Ngày ấy con trai ông là một cậu bé ốm yếu, tự ti, rụt rè…bây giờ trước mặt ông là một vị bác sĩ trung niên, vợ con đề huề và tay đang cầm vô lăng điều khiển chiếc ô tô đời mới. Những ngày tháng buồn khổ đã qua, các con đã trưởng thành và đã ít nhiều thành đạt trong xã hội nhưng lúc nào ông cũng đều nhớ những ngày tháng gian nan vất vả ấy. Mỗi lúc đến một điểm du lịch nghỉ dưỡng, khi cửa xe vừa được mở ra thì lúc nào cũng có người phục vụ của khách sạn đem hành lý và ân cần dìu ông bà vào phòng; khi ăn buffet vào mỗi buổi sáng với đầy các món ăn Âu, Á, với không gian của phòng ăn sang trọng, lịch sự, lúc nào bàn ăn cũng có người phục vụ đứng kề bên và khi ăn xong họ đều ân cần hỏi thăm ông bà ngủ ngon không, bửa ăn có vừa miệng không….đi đến đâu ông bà cũng được phục vụ ân cần chu đáo. Thấy các cháu ngồi quanh mình  đầy vẻ tự tin, mạnh mẽ, tự đi lấy thức ăn, tự phục vụ cho mình, rồi cách chúng chững chạc ngồi vào bàn ăn…mặc dù các cháu chỉ là những cô bé, cậu bé mới học cấp một thậm chí mới học mẫu giáo nhưng đã thành thạo sử dụng dao, đĩa …sành sõi với cách thức ăn uống; ứng xử, giao tiếp đầy vẻ tự tin, hiểu biết và lễ phép.. nhìn các cháu ông thấy mãn nguyện và tự hào vô cùng

Nhìn những ly nước ép trái cây sóng sánh đủ màu sắc thật hấp dẫn mà các cháu vừa tự đi lấy phần của mình để trên bàn ăn làm ông nhớ về một buổi trưa ngày ấy, một buổi trưa xa xôi mà ông không bao giờ quên được…

Vừa bước xuống bến xe, bốn cha con lóng ngóng tay xách nách mang, nào giỏ quần áo, túi xách, thùng giấy đựng vật dụng linh tinh …để chuẩn bị cho cuộc hồi hương từ vùng quê lên thành phố. Trưa nắng gay gắt, bến xe ồn ào, đông nghịt… một nhóm người chạy xe ôm bu vây quanh giành giật những chiếc giỏ xách từ tay bốn cha con để níu kéo kêu gọi chở khách. Đám nhỏ hoảng hốt lo sợ bị mất đồ, nhìn các con bèo nhèo, hốc hác, bơ phờ say xe sau một thời gian ngồi trên chiếc xe đò bị phụ xe cho ngồi dưới sàn vì không còn chổ. Sau khi giành giật, cương quyết với thái độ dứt khoát và có cả hằn học của ông, đám người đó mới tản ra, bốn cha con lại lếch thếch mang vác đồ đạc tìm một quán nước nghỉ chân . Rồi cũng tìm được một xe nước mía trong khuôn viên của bến xe đông đúc, mất vệ sinh và đầy tiếng người chưởi mắng, la hét. Thế rồi bốn cha con cũng đặt được đồ xuống và tìm một bàn trống trong bóng râm. Đứa chị chuẩn bị vào lớp chín, kế thằng em vào lớp tám và con bé nhỏ nhất sẽ vào học lớp sáu; nhìn con ông thấy mình cần phải cố gắng nỗ lực hơn nữa …vì lý do đó mới có một cuộc hành hương trở về thành phố như thế này.

                                                                               Sưu tầm
Đây là một quyết định mà vợ chồng ông đã bàn bạc cân nhắc thật nhiều, một quyết định thật táo bạo, cũng giống như một quyết định cách đó mấy năm vợ chồng ông từ người thành phố quay về vườn để sống. Vì thời điểm đó, các gia đình ở thành phố sợ chủ trương của chính quyền đưa các gia đình có thân nhân làm trong chế độ cũ đi sống tại những vùng kinh tế mới. Cái thời điểm ấy những thông tin trái chiều làm cho những gia đình như ông rất hoang mang, lo sợ; vì ông bà là người thành phố, là người làm việc văn phòng, chưa biết cách trồng một cây lúa như thế nào… nhưng vì nghe theo lời bà con nên vợ chồng ông chủ động về quê của họ hàng để khỏi phải về sống ở vùng đất mới mà nhà nước đang khai khẩn.

Thời gian đầu về quê, được người bà con sang nhượng đất để sử dụng, trên đó đã có những loại cây ra trái có thể thu hoạch được, nhưng sau vài năm bắt buộc ông bà phải tự trồng trọt, vì không có kinh nghiệm, vì không đủ sức khỏe nên ông bà phải thuê người làm. Và giai đoạn này, gia đình bắt đầu đối mặt với cuộc sống thật sự ở quê, ngày này qua ngày kia, tháng này qua tháng kia, tiền của cũng hết và cảm giác sung sướng được hít thở không khí miệt vườn trong lành nên thơ cũng không còn nữa, ông không còn những ngày đi bắn chim sẻ, tát mương bắt cá, hái nấm mối mọc sau vườn, bà cũng hết thời có sẳn gà, vịt nuôi thả rông ngoài vườn, cá nuôi dưới ao cứ việc ra bắt rồi làm thịt ăn; các con thì không còn những mùa trái cây cứ việc đi học rồi ra vườn leo trèo hái hoa bắt bướm… chỉ sau một thời gian sống tại đây ông bà mới thấm thía cuộc sống lao động của người nông dân miệt vườn, với không gian trong trẻo, yên ả và lãng mạn của vùng quê thanh bình mà đằng sau đó là những giọt mồ hôi ngay cả là máu của họ đã đổ xuống để có những thứ trong trẻo, xanh tươi, trù phú mà mọi người thường thấy…thời điểm đó ông bà hoang mang cực độ và biết rằng quyết định về nông thôn sống là một sai lầm thật lớn. Hàng đêm ông bà cứ trăn trở nghĩ về tương lai của các con, hình ảnh đứa con gái lớn sẽ lấy chồng sớm sinh con rồi tất bật với những ngày làm vườn gặt lúa, còn con trai mơ ước trở thành một bác sĩ giỏi thay vào đó là một anh thanh niên cuốc đất trồng khoai, đêm tối thì đi cắm câu đặt lờ, bắt ếch đem ra chợ bán… nghĩ đến điều đó ông bà không khỏi lo lắng cho tương lai của các con. Và một quyết định thật mạnh mẽ, dứt khoát ngay sau đó, bà lên thành phố xin việc và làm trước, khi đã ổn định, ông sẽ đưa các con lên sau. Và cái ngày đưa các con lên thành phố chính là ngày này, thành phố đón cha con ông bằng một buổi trưa gay gắt, oi nồng đầy tiếng chưởi rủa, giành giật hành khách của bến xe.

Khi người bán bưng ra bốn ly nước mía ông và con gái lớn bất chợt nhìn nhau đầy vẻ bối rối, nhất là đứa con gái, nó là chị cả nên lúc nào cũng lo toan việc gia đình dù là nhỏ tuổi, nó thay mẹ lo cho các em khi mẹ lên thành phố làm việc. Nó quắc mắt nhìn hai đưa em và xẳng giọng “Ai kêu đến bốn ly nước mía ?” Thằng em trai bản tính ít nói, rụt rè thấy cha và chị tỏ rõ thái độ không đồng tình càng làm nó hoảng sợ, nó trả lời lí nhí trong miệng, còn con bé út thì thản nhiên vô tư vừa đưa ống hút vào miệng vừa hút một thứ nước ngọt mà hiếm khi ở quê nó được thỏa mãn một ly ứ hự như hôm nay. Những ngày ở quê cuộc sống rất khó khăn nên việc mua bánh kẹo hay các loại nước giải khát là một điều xa xỉ, nếu có chăng thì mua một ít hay một ly rồi ba chị em cùng chia nhau, chứ không như hôm nay trên bàn nước là bốn ly nước mía cở đại, nước vàng sóng sánh nổi bọt như bia trắng xóa trên miệng ly lẫn với những viên đá trong suốt giữa buổi trưa nắng thế này, là cả một sự sung sướng, thòm thèm  đối với mọi người, nhất lả bọn trẻ con như chúng.

Con chị thì hiểu tình cảnh gia đình nên càng trách móc em, còn thằng em thì mặc buồn xo cầm ly nước mía uống với thái độ e dè của người có lỗi, chỉ có con bé nhỏ là vô tư thoải mái, cặp mắt nó to tròn trong veo thể hiện sự thích thú, sung sướng. Còn ông, ông cảm thấy hối hận khi lỡ buột miệng la các con khi người bán bưng ra bốn lý nước mía. Do lúc vào quán vì kiểm đếm lại đồ đạc nên khi chủ quán ra hỏi uống gì và mấy ly nên thằng bé và con nhỏ út buộc miệng trong sự phấn khích vì được uống  nước mía “ bốn ly, bốn ly nhe cô”. Thế đó, nhìn con uống trong sự sợ sệt làm tâm trạng bực mình của ông chuyển sang tâm trạng hối hận. Cuộc sống khó khăn quá đã làm con người ta trở nên dữ dằn đi rất nhiều. Sau những giây phút nặng nề ấy, ông hạ giọng “Thôi, mấy con uống nhanh đi rồi mình về” từ lúc đó, ông thấy các con uống trong tâm trạng không còn háo hức như lúc mới vừa vào quán. Nhìn ra ngoài đường phố lòng ông ngỗn ngang trăm bề…Và từ đây gia đình ông bắt đầu đối mặt với những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, trong một hướng đi mới của gia đình...

                                                                           Sưu tầm
Và hôm nay nhìn những đứa cháu nội ngoại của ông, ông lại nhớ và thương hình ảnh của ba đứa con của ông ngày xưa. Cuộc sống đã cho ông và vợ đi qua những bước thăng trầm cùng cực, hôm nay đây nhìn những ly nước ép trái cây của các cháu trên một bàn ăn thịnh soạn tại một khách sạn bậc nhất của khu du lịch nghỉ dưỡng cao cấp ông lại nhớ về một thời đã qua. Nhưng tự trong sâu thẩm ông vẫn cám ơn những ngày tháng ấy đã rèn luyện cho các con ông ý chí nghị lực để vươn lên, để các con ông từ những đứa trẻ rụt rè, mặc cảm ..đã trở thành những người thành đạt trong xã hội. Nếu như ngày xưa mỗi buổi tối dưới ánh đèn dầu leo lét, ngoài vườn đầy tiếng cóc nhái ễnh ương…vợ ông từng nói đùa với ông “ Khi nào con mình mới được trở thành bác sỹ, mình có nhà lẩu, có xe hơi..  ?” Ông nhìn bà cười rồi nói "Thôi ngủ đi, nghĩ viển vông...". Ước mơ ngày ấy quá đổi hão huyền, quá vọng tưởng nhưng... bây giờ các con ông đã có, mặc dù so với mọi người gia đình ông cũng chưa bang nhiều người nhưng các con ông, dâu rể ông đã phần nào làm được, đó là một vị bác sỹ, một vị tiến sĩ trong một trường Đại học lớn … đã từng đi nhiều nước công tác, làm việc và học tập...

…đó là lý do mà ông mạnh mẽ khẳng định với mọi người rằng "trong muối có vị ngọt của đường”. Cuộc sống đã cho ông thấy rõ điều đó, chính ông, vợ ông và các con ông đã từng trãi qua trong sóng gió cuộc đời nên càng hiểu rõ hơn vị ngọt của đường trong từng vị mặn của muối. Trong đau khổ, trong cùng cực con người càng có ý chí thép, đó chính là bài học xương máu cho mọi người.

“Đường trong muối ” có phải thế không hở mọi người ???
                                                                           Bảo Nghi