Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Ngày của tôi, tôi viết về bạn...


          Từ khi tôi có bạn và người đàn ông “sáu múi” tôi mới cảm nhận và thấm thía câu nói của người xưa “Nước mắt chảy xuôi”. Mỗi năm vào đúng ngày này hai đấng sinh thành thường nhắc tôi trong câu chuyện của hai người, trong câu chuyện thường nói về tính cách, thói quen…của tôi và cuối cùng đều kết luận một câu “ Thấy thương con mình quá !”
                                                                                                     Sưu tầm
          Khi có bạn và người đàn ông “sáu múi” tôi bận rộn, lo lắng hơn và ít khi nghĩ về hai đấng song thân, mặc dù trong tâm khảm lúc nào cũng đau đáu nhớ thương, lo lắng nhiều. Âu cũng là quy luật cuộc sống.
Có hai bạn cuộc đời tôi đổi khác, tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn, có trách nhiệm hơn và trên hết tôi hiểu hơn, yêu thương hơn cha mẹ của mình.
Có hai bạn tôi ít nghĩ về mình hơn, có hai bạn tôi nghĩ về tương lai nhiều hơn và tôi rất sợ bệnh tật.
Có hai bạn tôi tập sống nhẫn nhịn hơn, làm việc không biết mệt mõi và luôn lúc nào cũng tạo nụ cười
Có hai bạn tôi kiên trì hơn khi đeo đuổi một kế hoạch mà ở đó có sự hiện diện của hai bạn.
Có hai bạn đêm tôi không còn ngủ thẳng giấc đến sáng mà mỗi đêm tôi thường phải thức giấc để pha sữa, để thay tả… và rồi khi hai người lớn lên tôi thường phải sang phòng các bạn đắp chăn hay tắt quạt khi trở trời và nhất là gọi hai người thức dậy sớm hoặc phải thức khuya cùng hai người học bài . Bây giờ thói quen thức giấc ấy đã không thể bỏ được.
Có hai bạn tôi cùng học từ những bài học vỡ lòng a, b, c…cho đến những bài học trường đời.
Có hai bạn tôi thường thức khuya để làm việc, để học thêm chuyên môn..và thường thức trắng khi bất chợt đọc trên báo chí những tin tức bất thường…và lo sợ vì bạn đang học ở xa.
Có hai bạn tôi càng quan tâm và thương nhiều hơn về phụ nữ và con trẻ.
Có hai bạn tôi thường rơi nước mắt hơn mỗi khi có chuyện buồn và mỗi khi niềm vui chợt đến vỡ oà trong tôi.
Và còn và còn nhiều hơn nữa mà những bà mẹ như tôi không kể xiết…
         

                                                                                                     Sưu tầm
            Bạn ạ ! Sáng nay bạn gọi điện cho tôi “Mẹ ơi, mẹ nhớ đi nhận quà của con nhé” Bạn là thế đó, một con bé nhí nhảnh hồn nhiên và đôi khi tăng động như tôi nhận xét nhưng cũng rất sâu sắc đến lạnh lùng. Bạn ngày càng làm tôi ngạc nhiên, tôi tự hào mỗi ngày về bạn, mặc dù đối với mọi người chuyện đó là quá đỗi bình thường nhưng đối với tôi đó là một điều sung sướng, vì bạn là bản sao của tôi mà !. Nói đến món quà sinh nhật bạn tặng tôi vào những ngày này, đã bao lần tôi nhắc nhở và nghiêm khắc với bạn, tôi không cần quà bạn tặng, tôi trân trọng, hạnh phúc với tình cảm của bạn và người đàn ông “sáu múi” kia thôi. Vì hai người chỉ là những cô bé, cậu bé làm gì có tiền mà mua quà, có chăng là số tiền các bạn phải nhịn ăn sáng để mua quà cho tôi. Lần đầu tiên tôi nhận giỏ hoa hồng nhân ngày sinh nhật do bạn tặng, lúc ấy bạn mới học lớp bảy, bạn đem giỏ hoa về nhà trong sự e dè, khép nép không biết phản ứng của mẹ thế nào. Lúc ấy nước mắt của tôi chảy, tôi cố kìm nén và nghiêm khắc hỏi bạn “ Giỏ hoa này bao nhiêu vậy con ?” Bạn kiên quyết không nói giá, chỉ một mực hỏi rằng mẹ có thích không. Bạn biết tính tôi thà có thể nhịn ăn để mua hoa hoặc cây kiểng nhưng vì sao tôi lại khắc khe về giỏ hoa đẹp mà bạn tặng “Đối với mẹ, kết quả học tập và sự ngoan ngoãn, chăm chỉ của các con thế là đủ” Tôi biết, để có một giỏ hồng như thế này bạn phải dè xẻn và nhịn ăn hàng tháng trời. Bạn có biết tôi yêu hai người hơn cả tính mạng của mình và bạn có biết những việc hai chị em bạn bí mật làm cho mẹ…làm lòng tôi tan chảy vì tình yêu thương vô bờ bến đó không ?. Và rồi dù có dặn dò, có trách mắng, giận dữ nhưng đến ngày sinh nhật của mọi người trong nhà bạn đều có quà. Nhớ năm thứ hai học trong thành phố, bạn xin phép làm thêm ngoài giờ học để có kinh nghiệm, sau khi cả tháng trời chạy bán sản phẩm bạn gọi điện khoe với tôi “Mẹ ơi, con có quà cho mọi người từ đồng tiền đầu tiên trong đời con làm ra”. Quà cho tôi, cho người đàn ông lớn, cho người đàn ông “sáu múi”, cho ông bà …món quà nhỏ thôi nhưng mọi người trong gia đình khi nhận rất trân trọng và cảm thấy thật ấm áp. Bạn có biết tôi sung sướng đến cỡ nào không ? Tôi tự hào và tin tưởng ở bạn rằng “Bạn đã lớn, đã chững chạc hơn tôi nghĩ và điều quan trọng là bạn đã biết nghĩ đến mọi người”. 
         Trưa nay, đến trường đón người đàn ông “sáu múi” đi học về, tôi chạnh buồn, vì sáng nay lên cơ quan tôi nhận được bánh sinh nhật, nhận được nhiều hoa và lời chúc mừng nhưng người đàn ông này không hay biết gì cả, không có một động thái gì …có lẽ chàng ta chẳng nhớ ngày này là ngày gì. Nhưng bạn ạ! Khi bước lên xe ngồi chưa kịp cài dây nón bảo hiểm bạn ấy đã nói với tôi “Hôm nay ngày sinh nhật mẹ, con có món quà tặng mẹ, quà này nhỏ thôi nhưng con biết mẹ rất thích !”. Bạn biết không, tôi đã hạnh phúc vô cùng vì tôi nghĩ chàng ta không nhớ. Và món quà ấy là những điểm mười kiểm tra của môn Toán và Hoá. Hạnh phúc lại nhân đôi !.
Viết xong cho bạn tôi phải gọi điện cho hai song thân của mình, vì có bạn và người đàn ông này mà tình cảm của tôi đối với ba mẹ nhạt nhoà.
          Ngày đặc biệt của tôi, tôi viết về bạn…
                                                                                                 Bảo Nghi