Năm lớp sáu, mẹ hỏi nó “ Nếu ngôi nhà của con đang ở
cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó vô tư trả lời với mẹ không chút
suy nghĩ: “Con sẽ kiếm nhà khác để ở”
Năm lớp tám, mẹ hỏi nó “Nếu ngôi nhà của con đang ở
cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó lưỡng lự trả lời với mẹ “Con sẽ
xem xét và sửa chữa lại”
Năm lớp mười, mẹ hỏi nó “Nếu ngôi nhà của con đang ở
cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó trả lời với mẹ “Nếu cột mục con
sẽ tìm cái mới thay thế, mái đã dột con sẽ leo lên xem hỏng thế nào để sửa lại”
Năm lớp mười hai, mẹ hỏi nó “Nếu ngôi nhà của con
đang ở cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó ngồi trầm tư và nói “Ngôi
nhà là nơi để ở và là nơi để quay về, bao kỷ niệm ở đây, sao mẹ hỏi khó thế”
nói là nói vậy nhưng nó vẫn trả lời mẹ “Việc để ngôi nhà của mình đến nỗi mục
và dột là quá lắm, giả sử như thế con sẽ cố gắng khắc phục những chổ hỏng nhưng
sẽ kịp thời phát hiện những chổ có thể sẽ hỏng tiếp để nâng cấp luôn”
Năm thứ hai Đại học mẹ hỏi nó “Nếu ngôi nhà của con
đang ở cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó trả lời với mẹ không chút
băn khoăn “Trong cuộc sống mình phải đi về phía trước, không cứ mãi dặm chân
một chổ, con làm việc và tích lũy để có cơ hội đổi sang một ngôi nhà mới khang
trang hơn, tươm tất hơn”
Năm thứ tư Đại học mẹ hỏi nó “Nếu ngôi nhà của con
đang ở cột đã mục, mái đã dột con phải làm sao ?”. Nó mạnh mẽ trả lời với mẹ
trong ánh mắt lấp lánh đầy hoài bảo tuổi trẻ “Con tin mình sẽ làm được, nếu cố
gắng, cố gắng hết sức con sẽ tìm cho mình một ngôi nhà mới tốt hơn có thể, mẹ
cứ tin ở con !”
Buổi chiều muộn, nhìn ra phía chân trời, từng đợt
sóng biển ầm ào vỗ vào bờ, nhìn vào mắt con gái mẹ hoan hỉ với sự tự tin của
con, mặc dù con gái bây giờ chỉ là một cô sinh viên năm cuối Đại học đang còn
xin tiền mẹ !!!./.
Bảo Nghi