Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

BEN VANG

                                                                         Bến vắng,
        Ngày nào cũng vậy sau phiên chợ trở về, khi đò cặp bến, đợi cho mọi người lên hết chị mới lặng lẽ quang gánh lên bờ, lên đến bờ rồi nhưng chị vẫn còn chừng chừ nhìn qua bờ bên kia để chờ đợi một điều kỳ diệu. Nắng đã lên cao, bến đò vắng ngắt, làn gió từ ngoài sông hây hầy thổi vào, làm cho chị nhớ những ngày tháng anh công tác tại bến đò này. Chị vẫn tin có phép màu, niềm tin ấy giúp chị vượt cạn một mình, vượt qua định kiến dư luận để sống vậy nuôi con. Người đàn ông ấy đã cho chị niềm tin, rằng cuộc đời này còn đẹp lắm và trong mỗi cái xấu xa nhất của cuộc đời nó vẫn có cái lý lẽ của nó, không phải để biện minh cho điều xấu ấy nhưng bên trong cái xấu vẫn còn cái mà người ta chưa hiểu hết tận tâm can của nó. Như chị đây, người con gái khi được sinh ra bất hạnh nhất là không có nhan sắc, bạn bè trang lứa lần lượt lấy chồng, sinh con, còn chị cứ lủi thủi đi đi về về một mình, trai làng cũng không ai dám ngỏ, chỉ có những người đàn ông có vợ mà còn đèo bồng thì cứ ve vãng, cứ nghĩ chị như thế sẽ dễ dàng lắm nhưng họ đâu ngờ chỉ vài câu bỡn cợt chị thẳng tay cho thằng ông ấy một cái tát trời giáng, thế là chị lại mang tiếng là xấu như ma mà còn dữ như quỷ.
          Thế rồi ngày anh về công tác tại cái làng của chị, bao cô gái quấn quýt bên anh vì anh là người đàn ông điển trai nhất trong đoàn công tác ấy, vẻ nam tính rắn rõi đàn ông như nguồn điện thu hút cánh phụ nữ của làng.Những gia đình có con gái, cha mẹ lại càng tạo điều kiện cho đoàn công tác ghé nhà mình để có dịp giới thiệu con gái mình qua những buổi đám đình, cúng giỗ hay những buổi trăng lên cả làng tụ họp để nghe dạ cổ hoài lang...còn anh thì vẫn kính cẩn trên dưới với mọi người, đối với phụ nữ anh cư xử đúng mực, anh càng chừng mực, càng kín kẻ thì lại càng thu hút mọi người; còn riêng chị, chị tự hiểu thân phận mình, chị vẫn lặng lẽ như ngày nào đi đi về về sau những buổi đến chợ. Nhiều khi chị vô tình đi ngang qua anh, chị cũng không còn mặc cảm, không còn bẽn lẽn mắc cỡ như cô gái mới lớn, vì chị biết rằng mình không phải đối tượng của anh, còn riêng anh, người đàn ông này như một thỏi nam châm thu hút phụ nữ trong làng thời điểm ấy. 
         Chỉ có một lần duy nhất và lần duy nhất ấy chị mới thấm thía và hiểu tường tận cặn kẻ câu nói của ông bà "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Hôm ấy đoàn cán bộ của anh dự một cuộc họp với dân trong xã để nắm tình hình trồng lúa trong thời gian qua để có kế hoạch sắp đến về sự lựa chọn những thửa ruộng để làm mẫu trồng một loại giống lúa mà những kỹ sư nông nghiệp như anh vừa lai tạo giống mới, ngày hôm đó đông và vui lắm, vì đây là cuộc họp rất quan trọng vả lại đoàn làm việc toàn là những anh kỹ sư của thành phố về, hôm ấy chị cũng đi nhưng đi với tâm thế để biết hơn về thông tin sắp tới cho làng chứ không ngoài mục đích gì khác. Mọi người chen lấn, ồn ào tìm ghế để ngồi, riêng chị vẫn cái nét lặng lẽ, mặc cảm ngồi bên dưới, trong lúc ấy vô tình có một cụ bà không có chỗ ngồi lại ngồi kề bên chị, chị lại đứng lên chen lấn tìm một chỗ ngồi phía trên thoáng mát dìu cụ lên, rồi chị lại lặng lẽ chen xuống tìm một góc khuất cho mình. Chuyện chỉ có vậy nhưng không qua khỏi mắt anh, vì lúc đó anh đến trễ anh ngồi sau chị, bao nhiêu sự việc diễn ra xung quanh anh đều biết hết, có những cô gái chăm chút quần áo, nhan sắc cố gắng vượt lên phía trước để được ngồi gần những anh cán bộ chứ thật ra cũng không tập trung nghe họ nói gì; còn chị với chiếc nón lá lụp xụp vẫn không che dấu cử chỉ của mình, chị đang thoăn thoắt viết thật nhanh những điều mà các anh kỹ sư hướng dẫn cách thức gieo hạt cho đến khi lúa nẩy mầm, cho đến cách bón phân...chị ngồi nghe và viết rất chăm chú, hình như chị cũng không biết rằng có một người đang lặng lẽ theo dõi chị.
          Với gương mặt mà tạo hóa quá cay nghiệt trao cho kia lại có một tâm hồn, một cách sống, một suy nghĩ như ánh sao đêm giữa bầu trời đen tối. Và lúc ấy anh nhìn chị anh thấy chị thật đẹp, cái đẹp mà sau này khi hai người bên nhau anh cũng từng nói với chị, anh không hiểu nhưng anh thấy lúc đó chị rất đẹp rất phụ nữ và cũng rất mạnh mẽ và anh yêu chị từ những cái đó.
            Tình yêu thật đẹp, nó làm nở hoa kết trái, người trong làng ngày ấy xôn xao, họ không hiểu được một người đàn ông như anh lại chọn một cô vợ như thế. Thời khắc đẹp không kéo dài bao lâu, trong một đêm mưa bão anh cùng dân làng vượt lũ, không may anh vĩnh viễn rời xa chị, cho đến tận bây giờ chị vẫn không tin anh đã đi xa, mỗi khi qua bến đò này chị đều hướng mắt quay lại, chị vẫn nghĩ anh đang đứng đó vẫy tay cho chị, gương mắt bừng sáng với nụ cười đôn hậu.
            Ai đã qua cuộc sống gia đình rồi, thì cũng đều bảo, không có người đàn ông nào chung tình khi có một người vợ như chị, nhưng tận trong sâu thẩm chị vẫn tin, anh mãi không phải là người như thế !
                             
                                                                                                                          Bảo Nghi