Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Thích !

           Đêm qua xem chương trình "Bản thiết kế cuộc sống", hai MC trò chuyện phỏng vấn một đạo diễn sân khấu trẻ, một đạo diễn có dấu ấn với "Thuở ấy xứ Đoài", thật tâm đắc, thật "đã" như được ăn một món ngon, bổ, rẻ. Thế mới biết hạnh phúc đâu cần đâu xa, chỉ được nhìn, nghe, thấy, cảm nhận đúng con người mình, gần gũi với mình thế là quá hạnh phúc. Một thanh niên trẻ trong một suy nghĩ từng trãi, chính chắn, truyền thống và rất văn minh. Những chương trình thế này mình ước có hai bạn nhỏ kề bên để cùng nghe, cùng thấy, cùng cảm nhận, chẳng có gì lớn lao, đao to búa lớn cả
           Qua trò chuyện anh đạo diễn trẻ đưa ra những quan điểm sống mà mình thấy rất hay, cụ thể bạn ấy trả lời những câu hỏi của hai MC: 
          - Cuộc sống không nguyên tắc nào cả, mọi vấn đề không giới hạn
          - Có một ngôi nhà vừa đủ nhưng lúc nào cũng mới
         - Facebook ? Không sử dụng vì: Yếu về tâm lý, không thích những bình luận; tập trung làm việc và thích sự thật
        Qua trò chuyện để thấy một quan điểm sống trước bộn bề quá nhiều bon chen và phô trương hào nhoáng !
                                                                                                                   Bảo Nghi

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Trời bắt đầu hửng nắng...


          Nhỏ nhắn tin không gọi điện “Chuẩn bị vô ăn buffet đi cô gái…”, nhận tin dù đang rất bận rộn với đống hồ sơ chứng từ đang kiểm soát nhưng tôi phải tức tốc gọi ngay cho nhỏ này, vì nhỏ đã hứa với tôi “ Nếu kết quả…con sẽ dẫn mẹ và người đàn ông sáu múi đi ăn buffet”. Biết nói sao được, niềm vui của hai nhóc là động lực rất lớn để tôi vững vàng là người đội trưởng bất chấp hiểm nguy, vượt qua tất cả để tiên phong và để đủ sức rèn luyện cho các nhỏ. Chiều tan, nhỏ không vội về nhà mà bay sang Nguyễn Đình Chiểu để thông báo cho các bà, không kiềm chế cảm giác sung sướng, với nỗi hoan hỉ tột độ nhỏ tấp vào lề đường nói chuyện với tôi qua điện thoại, trong lúc vui mừng tôi thưởng nóng liền cho nhỏ “chạy ngay qua cửa hàng lấy liền chiếc váy đó đi”; nhỏ ngạc nhiên hỏi lại “thiệt hả mẹ ?” , không chút do dự tôi trả lời “thật chứ sao !”. Đây là chiếc váy đã có lần tôi và nhỏ vào cửa hàng thời trang nhưng vì đắt quá nên tôi không mua cho nhỏ mà động viên “thôi con, còn dịp khác mà…”

                                                                                         Sưu tầm
               Tối qua, từ quận 3 qua quận 7 rồi về Ninh Thuận, tất cả đều náo loạn, tôi báo tin cho ông, ông mừng vô cùng bất chấp cả nữa tháng nay ông bà giận nhau, bà qua quận 3 ở chơi với mấy bà dì không về không gọi điện thoại cho ông và ông cũng giận bà không thèm điện thoại lại “ Kệ bả, cho bả ở bên đó luôn đi, ba không gọi đâu” ba tôi đã nói với tôi như vậy nhưng tối qua, sau khi tôi nói chuyện kể với ông, ông đã gọi điện cho bà báo tin về kết quả của con khỉ già, mặc dù trong lúc đó nhỏ khỉ già đang huyên thuyên ngồi kế bên các bà kể lại câu chuyện mà nhỏ đạt được.

           
                                                                                              Sưu tầm
             Cuộc sống là vậy đó, đối với người này là bình thướng nhưng đối với người khác là một sự kiện trọng đại, mỗi kết quả gặt hái của hai nhỏ đều là sự cố gắng vượt bậc, có đau buồn, có khóc lóc, có hối hận, có rút kinh nghiệm. ..Nhiều khi đùa vui với hai nhóc tôi bảo “sao thấy mấy người toàn rút kinh nghiệm hoài vậy…phải đạt dù với mức thấp nhất cũng được nhưng phải có sự vượt trội, ngày hôm nay phải hơn hẳn ngày hôm qua chứ ?!”
                      
                                                                   Sưu tầm
          Nhìn ra ngoài sân, trời hửng nắng rồi đó, hứa hẹn sẽ có những ngày nắng đẹp…và chắc chắn phải như vậy phải không hai nhóc ?
                                                                                             
                                                                                         Bảo Nghi

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

Ngày đặc biệt của nhỏ !

         Sáng nay nhỏ dọn qua phòng trọ, qua bao nhiêu ngày tính toán thiệt hơn, cả nhà quyết định cho nhỏ độc lập cuộc sống riêng tư của mình. Đối với mọi người chuyện này quá đỗi bình thường nhưng đối với đại gia đình lớn của nhỏ việc ở ngoài là một điều đắn đo suy nghĩ của những người lớn tuổi trong gia đình. Mặc cho mọi người lo lắng nhưng trong ánh mắt của nhỏ là sự háo hức, tự tin, thoải mái khi chính mình làm chủ giờ giấc sinh hoạt của mình. Một căn phòng trọ cho sinh viên cũng như những căn phòng trọ khác nhưng mẹ nó mấy ngày tìm hiểu, săm soi từng chân tơ kẻ tóc của khu nhà trọ, nói chung vẫn là tâm trạng của những bà mẹ lo lắng, lúc nào cũng xem con mình vẫn còn bé bỏng như ngày nào.
                                                                                                    Sưu tầm        
         Qua hai ngày sắp xếp tương đối ổn, mẹ ra về trong tâm trạng bình yên đôi chút ...nhưng nhìn con gái sự vui vẻ của con cũng làm nhẹ đi sự lo lắng của mẹ. Buồi chiều chủ nhật ở tầng lầu ba của nhà cậu, hai mẹ con nằm trên võng nói chuyện thật lâu. Nhỏ thủ thỉ với mẹ nhiều dự định trong tương lai, nhìn sự quyết tâm của con gái mẹ vững tin phần nào, mặc dù trong lòng mẹ vẫn thấp thỏm lo âu, cuộc sống còn nhiều thách thức và lòng người thì vô hạn. Qua mỗi câu chuyện, qua mỗi một người bạn, qua mỗi một sự việc đã giúp cho nhỏ nhận biết nhiều hơn về cuộc sống, giúp nhỏ sáng suốt hơn, không dễ tin người và càng quyết tâm cho dự định mà nhỏ đã hằng ấp ủ
                                                                                                             Sưu tầm
          Nhìn lên bàn thờ của ông út nhỏ nói với mẹ " Qua bên đó ở con không còn dịp để ngày nào cũng lên thắp hương cho ông út, mẹ có tin không có hôm con lên hỏi ý kiến của ông út đến những bốn lần và lần cuối thì nhìn ông có vẻ ông nói " đi xuống đi, tập trung mà học mà làm là chính..." kể đến đó nhỏ cười vang.
           Nhìn ra ngoài những tòa nhà cao tầng xung quanh mù mịt trong cơn mưa chiều, hình như trời Sài gòn ảnh hưởng của cơn bão số 2. Mưa đến rồi tạnh, trời lại quang đãng hừng nắng.
            Hôm nay là ngày đặc biệt của nhỏ./.
                                                                                                                           Bảo Nghi

Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

Con khỉ già của mẹ !

         Khỉ con ngã đầu vào lòng mẹ, mắt lim dim tận hưởng hơi ấm và mùi hương ngan ngát từ khỉ mẹ, mặc dù nó đã lớn, nó đã trưởng thành nhưng nó vẫn thích cảm giác được sà vào lòng mẹ mà nhất là những khi nó gặp chuyện buồn hay tuyệt vọng về một vấn đề nào đó, thì khỉ mẹ là "cuốn bách khoa toàn thư" cho nó, mẹ cho nó những lời khuyên, tiếp sức thêm để nó có đủ dũng khí bước tiếp và tập dần tự lập khi phải sống xa mẹ.


         Hai mẹ con ngồi trên một mỏm đá cao, xa xa là những rặng núi châp chùng bàng bạc sương mờ, nơi đó có biết bao điều thú vị, mới lạ mà nó mong muốn được tìm hiểu, chinh phục. Ơ những vùng núi cao kia nó sẽ thỏa sức leo trèo và sống cùng thiên nhiên hoang dã. Còn bìa rừng này, yên bình, cằn cỗi, già nua, không thú dữ, không nhiều cây xanh gốc cổ thụ, không nhiều trái cây, không nhiều thức ăn mà loài khỉ của nó ưa thích. Còn khu rừng bên kia có nhiều điều thú vị nhưng cũng nhiều cạm bẫy rình rập, đó là việc loài người đi tìm thú rừng săn bắt, đó là những cuộc bắt giết lẫn nhau để sinh tồn của các loài trong rừng, đó là con suối, thác nước hùng vĩ nhưng cũng đầy bất trắc nguy hiểm; vì vậy, mẹ nó chọn cánh rừng này để sinh tồn, để chăm và dạy cho chị em nó trong sự an bình của cuộc sống hoang dã.

         Ngày được mẹ cho hai chị em nó tập trèo, tập đu, tập chuyền từ cành này qua cành khác, khi chuyền bằng hai tay, rồi sau này chỉ chuyền cành bằng một tay và rồi có lần nó đã bị té gãy chân . Mỗi ngày, nó càng đi xa hơn cánh rừng ngày hôm qua đã đi, nó leo càng cao hơn và tốc độ chuyền cành ngày càng nhanh nhẹn hơn. Mỗi sáng mẹ nó đứng ở bìa rừng bên này để chờ đợi một chuyến trở về của nó. Mẹ tập cho chị em nó tự chống chọi, tự bảo vệ, tự tránh những loài thú dữ hay mẹ dạy cho nó nhận biết những quả nào trong rừng không được ăn, những hốc cây nào có tổ ong ẩn mình trong đó...Mỗi chuyến đi của nó, dạy cho nó nhiều bài học quý giá, giúp chị em nó ngày càng nhiều kinh nghiệm hơn. Càng đi nó càng thấy mình nhỏ bé, nó từng hỏi mẹ " Mẹ ơi, càng lớn con thấy mình vẫn nhỏ bé trước bầu trời này, con càng thấy sự hiểu biết của mình chưa đủ lớn ?". Mẹ nhìn nó âu yếm " Con nhận biết được sự hạn chế của mình chứng tỏ con khỉ già của mẹ đã lớn, nếu tuổi càng lớn nhưng con người nhìn nhận sự việc chỉ trong một tầm giới hạn nào đó, thì chứng tỏ họ chưa vượt tầm nhận thức của mình, lúc đó họ giống như một chú ếch con ngồi trong đáy giếng đấy con ạ"
                                                                                                        Sưu tầm
        Mẹ dằn lòng cho chị em nó bước ra thế giới bên ngoài đầy thử thách và cám dỗ, mẹ cho chị em nó đi qua những cánh rừng xa hơn, bầu trời lớn hơn để chị em nó vững chải hơn trong cuộc sống. Qua những chuyến đi, có lúc khi trở về nó tíu tít kể không ngớt về những chân trời mới, những sự việc mới lạ mà tại cánh rừng già này nó không thể biết được, nhưng cũng có lúc nó quay về với khỉ mẹ trong tâm trạng thổn thức của một kẻ thất bại và ...đó chính là lúc này đây, cái cảm giác đau buồn, tuyệt vong khi được trở về nhà sà vào lòng mẹ, để ngửi cái mùa ngan ngát từ bộ lông của mẹ.Từ giọng nói đều đều của mẹ, thỉnh thoảng khỉ mẹ cúi xuống hôn trên trán nó, bao nhiêu đó thôi đã tiếp thêm năng lượng cho nó, để giúp nó tiếp tục bước tiếp. Ngước nhìn từng chùm trái sung rừng đỏ chín lắc liễu trên cành, bên tai nghe giọng nói đều đều của mẹ, ngoài kia tiếng xào xạc của lá rừng, thinh thoảng tiếng con vượn già hú trong khoảng không tỉnh mịch, tiếng con gà rừng le te gáy vang...tất cả mọi thứ quanh nó sao yên bình đến lạ !

         Chỉ bao nhiêu đó thôi nó lại được tiếp thêm năng lượng, chỉ bao nhiêu đó thôi giúp nó gượng dậy bước tiếp, chỉ bao nhiêu đó thôi làm tinh thần nó thêm phấn chấn, mặc cho bên ngoài còn nhiều cam go, thử thách với nó. Nhìn sâu trong mắt mẹ, nó thấy cả một trời thương yêu và niềm tin của mẹ đặt dành cho nó, bên tai nó khỉ mẹ thầm thì âu yếm "con khỉ già của mẹ cố lên !"./.
                                                                                                                     Bảo Nghi