Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Một thời ngốc ngếch...


Ngày mai là đến ngày thi vấn đáp cái môn trời ơi đất hỡi, cả lớp nó nhốn nháo, ồn ào với tin giật gân từ tuần trước. Lớp chia ra làm ba nhóm có ba thầy cô trong khoa sẽ vấn đáp sinh viên chỉ có biết mộng mơ làm thơ tình cả đêm mà không bao giờ học bài mặc dù thức suốt. Nó cũng như mọi người, tất bật vào ra thư viện để tìm tài liệu, vì đã là ông cử bà cử thì cách học cũng không như hồi cấp ba được. Mà thiệt tình, cái môn như tụi bạn nó nói là hắc ám, còn giảng viên đứng lớp là những dũng sĩ diệt sinh viên không hề nương tay một ai. Thật là oan ức làm sao chính cái ông thầy nó ghét nhất lại là người dạy cái môn thi vấn đáp này đây. Mà ngặc nỗi khi thi lại chia ra ba bàn để hỏi, vái ông bà cho nó đừng lên đúng cái bàn của ổng. Vì sao mà nó lo dữ vậy, cái nào cũng có lý do cả, cuối tuần hoặc đầu tuần nó là một trong những đứa sinh viên thường chầu chực theo xe trường để lên cơ sở ba của trường để học và ở, vì những chuyến xe này chỉ dành chở giảng viên và nhân viên phục vụ của trường, vì vậy ít khi có sinh viên nào được theo xe đi cùng; nhưng không hiểu sao, vì cái mặt của nó quá hiền hay cái vẻ ốm đói tội nghiệp của sinh viên sao ấy nên ông bác tài không nỡ đuổi xuống, mặc dù các sinh viên khác đều bị đuổi xuống hết, chỉ ngoại trừ vài sinh viên nữ như nó. Mỗi khi lên được xe, biết thân phận là sinh viên đi ké, nó và một vài sinh viên khác đều xuống hàng ghế sau cùng để ngồi và mỗi lần như thế nó đều thấy ánh mắt của cái ông thầy dạy bộ môn trời ơi đất hỡi kia nhìn. Không biết thầy nhìn chia sẻ hay nhìn vì cái gì nó không hiểu nổi nhưng mỗi khi vào lớp dạy thầy cũng phớt lờ như chưa bao giờ thấy nó. Mỗi khi gặp ông ấy nó định cúi chào nhưng ông ấy làm như không thấy, làm nó tặc lưỡi cho qua, thôi kệ ông ấy đi

                                                                   Sưu tầm
Nói gì nói, ngày mai là đến ngày vấn đáp của ông ta rồi, mà đầu óc nó vẫn còn mù mờ, vô hồn, mà đâu phải riêng gì nó, cả lớp ngao ngán với cái môn này, một môn học trừu tượng, khó hiểu vô cùng

Sáng dậy thật sớm, nó uể oải không muốn rời cái giường tầng, bọn con gái trong phòng thì đang tíu tít sửa soạn, đứa thoa kem, đứa kẻ chân mày, đánh phấn, còn nó chỉ mỗi cái việc đánh răng rửa mặt rồi chải cái đầu tóc ngắn là xong, nhanh gọn nhưng sao vẫn thấy nặng nề.

Vừa lên đến lớp cái tin động trời từ nhỏ bạn “Mày lên bàn thứ ba của thầy..” Sao vô lý vậy, theo như thông báo từ số thứ tự đầu tiên cho đến…là cô…; từ thứ tự tiếp theo …cho đến là thầy…, như vậy theo lôgich thì nó phải ở bàn thứ ba của cô..nhưng sau lại là cái ông tóc xoăn kia. Trời ơi! Chết con mất ! Nghe thông tin trên nó bủn rủn cả tay chân, không còn nhớ một cái gì cả, vì sao vậy, lên thắc mắc với hội đồng thi là mình bị xếp nhầm à, nó thở dài buồn bã và lầm lũi đi ra sau khuôn viên lớp học ngồi một mình, biết làm sao đây..thôi phó mặc, quá lắm thi lại là cùng

          Mời em …lên bàn thứ ba của thầy…. Nó đi lên khẽ khàng kéo băng ghế và ngồi xuống, ông thầy không thèm ngẩng mặt lên “em hay nói tên của mình ?”…..thế rồi mặc cho ông hỏi nó trả lời như một cái máy nhưng nó chỉ nhìn thẳng đến cái cổ của ông ta, vừa trả lời nó vừa nhìn cái cục xương ở cổ của ông thầy trồi lên trồi xuống theo từng cử động của gương mặt khi nói, nó còn nhớ như in hình như ông ấy có râu quay nón. Ông ấy không hỏi một chút gì trong chương trình cả, càng ngồi nó càng thấy mồ hôi tay và chân bắt đầu túa ra, nó cảm giác nó đang bị trúng gió

Khi ra khỏi phòng thi người nó còn lơ lững không hiểu gì cả, con nhỏ bạn ngồi bàn phía dưới chuẩn bị lên tiếp theo nói lại với nó “Lạ thiệt, tao không thấy ông thầy hỏi mầy câu nào cả, mà nghe là nhà mầy ở đâu, sao đi học mà theo xe trường không ở lại ký túc xá…và…” Nó thẻ thọt nói với nhỏ bạn, tao cũng không biết nữa, mà như vậy là tao có thi lại không hả mầy..?” hai đứa nhìn nhau không tự trả lời được. Thế rồi tuần sau có kết quả nó được chín điểm môn vấn đáp, nhỏ bạn ngồi bàn trên khi nghe đọc điểm ngoái xuống nhìn nó thắc mắc, nó khẽ nhún vai và lắc đầu với nhỏ bạn “Có trời biết, như dù gì thì cũng qua được rồi, nhờ phúc ông bà !”

Thực hiện một lời mời của thầy,  đi nghe nhạc cổ điển tại Nhạc viện Thành phố vào tối cuối tuần. Nó vẫn nhớ thầy nói “Tối thứ sau tại Nhạc viện thành phố có một buổi hòa nhạc Guitar cổ điển tôi có giấy mời em đi nhé”. Và nó dạ như một cái máy.Tối thứ sáu như đã hẹn, nó và thằng em trai đang học Y năm thứ hai cùng đèo qua Cơ sở hai Đinh Tiên Hoàng, nơi mà thầy đang ở tập thể. Như đã hẹn thầy ra ngay cổng trường đón nó nhưng khi thầy thấy em trai của nó, thầy chựng lại ra vẻ không hài lòng, thầy hỏi “ Bạn em à? ” Nó giới thiệu với thầy "Đây là em trai kế của nó, em rất thích nghe độc tấu guitar..vả lại đi đâu ngoại cũng bắt em chở chị” nghe xong thầy cười vui vẻ, lúc đó gương mặt thầy mới tươi hơn, thầy bảo “Sao không nói trước, thầy xin thêm vé nhưng không sao thầy lo được” thế là nó và em nó cùng thầy đến Nhạc viện

                                                           Sưu tầm
Lần đầu tiên bước chân vào thế giới của âm nhạc thính phòng, thấy những con người và không gian của dòng nhạc này cảm giác thinh thích cứ lan tỏa trong người nó. Mọi người vào khán phòng thật nhẹ nhàng, nói chuyện khe khẽ, chỉ thấy những cái gật đầu, bắt tay, rồi tất cả im lặng tập trung thưởng thức âm nhạc. Nhưng càng nghe nó càng không hiểu một chút gì cả, vì ở nhà em nó thường chơi guitar classic với những bài hát của Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên… còn ở đây toàn là của Mozart, Beethoven…cơ thể nó bắt đầu căng cứng, bức bối và mồ hôi lại tiếp tục túa ra, thân thể thì lạnh ngắt như trúng gió, mặc cho ông thầy hỏi nó về cha mẹ, gia đình…nó chỉ trả lời đại khái, nhát gừng cho qua. Trong cuộc đời nó bây giờ nhớ lại những lần gặp thầy là nó cảm giác mình bị trúng gió rất nặng. Và bây giờ nó mới cảm nhận và hiểu những lời nói, thái độ của thầy tại thời điểm đó là sự quan tâm, để ý của một người nam đối với một người nữ…cái thời sinh viên ấy sao mà nó còn ngốc ngếch, dại khờ lạ, nó vẫn vô tư trả lời một cách ngây ngô với thầy, thầy hỏi “Ngày nghỉ em về thành phố, không ở ký túc xá, vậy tôi có thể đến nhà chơi được không…?” ."Dạ, để em về hỏi lại ngoại và mấy dì em xem thử, vì ngoại em khó lắm !”. Nó nhớ hoài cách thầy cười rũ rượi trước câu nói thật lòng của nó…

Cái ngày xưa sao quá đỗi thật thà đến thế, dễ thương đến thế…nhưng đâu có ai bảo cho nó biết là có người đang quan tâm  đến nó…lúc đó, nó chỉ hiểu người lớn có cách cảm, cách bày tỏ khác lạ…lúc ấy thầy hơn nó gần một con giáp !

Nhớ lại một thời ngốc ngếch đã xa…

                                                                              Bảo Nghi

Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Nơi bình yên sóng vỗ

          Như đã hẹn anh trở lại, tháng sáu mùa hè ở biển sóng vẫn rì rào vỗ bờ như chưa bao giờ mệt mõi hay thay đổi cho dù thời gian năm năm, mười năm... Thế là cô ấy đã đi mười năm, một khoảng thời gian khá dài nhưng cũng chỉ ngỡ hôm qua. Bãi biển vẫn thế, trời vẫn xanh lồng lộng, cát vẫn nóng vàng dưới chân người và mây thì cứ trôi bồng bềnh tựa khói, chỉ duy bây giờ biển đã có nhiều Resort mọc lên không hoang sơ như những ngày nào đó ...cái ngày xa lắc xa lơ nay đã đi vào hồi ức và kỷ niệm. Như đã hứa, cứ đến hè anh lại sắp xếp việc nhà, việc trường để ra đây, một phần vì cô một phần để thư giản lấy lại sinh lực cho những ngày tiếp theo của công việc, anh đi một mình không bạn bè, không la cà, như một người khách bộ hành tự thưởng cho mình những giây phút tuyệt vời, chỉ có biển, mây, gió và đất trời bao la...

                                                                                                              Sưu tầm
        Đi chuyến xe đêm năm giờ sáng đến nơi, bắt xe ôm chạy xuống khu nghỉ thuê phòng, cái nhà trọ bình dân mà thân quen với anh như ruột thịt, chẳng phải anh không có điều kiện vào khách sạn nhưng nơi trọ này gắn liền với anh và cô cách đây mười năm trong những ngày khi cô còn ở Việt Nam. Một nơi xa lạ nhưng vô hình trở thành thân thương đối với anh. Mỗi lần ra, vợ chồng chủ trọ mừng rỡ, nhiệt tình họ xem anh như người thân trong gia đình, vẫn cái phòng trọ quen thuộc nhìn ra biển, vẫn góc bàn mỗi sáng anh thường dùng điểm tâm và uống cà phê, nhất nhất chủ trọ thuộc từng chi tiết nhỏ về thói quen của anh khi ở trọ nơi này. Chợt thấy anh, chị chủ vồn vả, tay bắt mặt mừng như gặp người em trai đi xa mới về "Hổm rày, đã đến ngày, tui thấy cậu không ra tui lo quá, không biết cậu có chuyện gì không nữa...sao tóc cậu bạc nhiều thế !". Buông chiếc ba lô chưa kịp trả tiền cho anh xe ôm anh phải trả lời từng nội dung mà chị chủ nhà thắc mắc, vừa cười vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc đã hơi dài và có phần bạc đi nhiều như nhận xét của chị chủ, anh trả lời : "Bạc nhiều lắm hả chị, em cũng không để ý nữa, nhưng người ta lại thích chị à...!". Chị chủ chợt hiểu ra cái "người ta" của anh, chị phá lên cười vui vẻ :Dzậy hả, tui đâu có biết, cổ độ rày có khỏe không cậu, cho vợ chồng tui gởi lời thăm nhe". Thế đấy, chẳng bà con ruột rà gì cả mà thân tình đến độ không tả nỗi.
            Đêm trời đầy sao, lang thang một mình dưới biển, thả dọc bờ cát, xắn quần lội trong làn nước mát để nghe nước mặn thấm dần vào từng thớ thịt, làn da; bạn bè nói anh sống lập dị, với cái mác Tiến sĩ, trưởng khoa của một trường đại học danh tiếng của khu vực đồng bằng sông Cửu Long, cẩn trọng, kiệm lời, chỉ chuyên tâm vào khoa học và giảng dạy anh là thần tượng cho biết bao cô gái. Từ khi người vợ mất vì sinh con bị băng huyết, anh ở vậy gà trống nuôi con và giờ con đã trưởng thành lập gia đình, anh vẫn lẽ bóng nhưng không cô đơn,vì anh biết có một người đang ở nữa vòng trái đất bên kia vẫn nghĩ về anh.. Cuộc sống có nhữngcái thật trêu ngươi con người, nó không như một bài toán số học, một với một là hai, cuộc sống nó có cái lý lẽ riêng của nó, ngày ấy, bạn bè trong trường đại học vẫn ngỡ anh và cô sẽ là một đôi. Cuộc sống có những cái thật đau lòng nó làm thay đổi đi cả một số phận của một con người và hôm nay đây anh và cô đang sống cho chính bản thân mình, đang sống cho tình yêu của mình, mặc dù hai người cách xa nữa vòng trái đất. Đâu cần phải sống chung thì mới có yêu thương, đâu cần phải gặp mặt hàng giờ mà nặng nghĩa ân tình...có những lý do vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ anh và cô không thể dứt ra để vì cái cá nhân của riêng mình nhưng trên hết là điều quan trọng họ yêu nhau. 
    
                                                                                                             Sưu tầm



             Lần nào cũng vậy, sau khi đi dạo biển về anh bắt đầu viết thư cho cô, anh tả tỉ mỉ khung cảnh ngày xưa mà hai người đã từng có những kỷ niệm đẹp, nơi đó là bãi biển trãi dài nhìn xa không thấy chân trời, nơi đó biển không tuổi, biển vẫn thế như ngày nào anh đã yêu cô. Lá thư được viết thật dài chất chứa nhiều ưu tư, nhiều tình cảm, nhiều trăn trở trong cuộc sống, lá thư đầy sự yêu thương da diết, chỉ một cái nhấp chuột trong vài giây cô đã được nhận, trong phần tái bút anh hóm hỉnh ghi thật đậm "Tóc bạc thêm nhiều sợi, tỷ lệ thuận với tình cảm yêu thương !" Anh biết đọc đến đây cô sẽ cười thật to, khẻ vuốt tóc anh nhớ lại ý thích của người yêu, nhớ ngày còn sinh viên có một lần nào đó vô tình do mải mê đọc một tờ báo anh để cho ông thợ hớt tóc húi cua cái đầu, làm lần đó cô giận anh cả tuần mà anh chẳng hiểu lý do mô tê gì cả. Sau tuần đó khi hết giận cô mới nói ra, làm anh mới vỡ lẽ thái độ kỳ quặc của người yêu, chính cái hôm hớt tóc xong như đã hẹn anh đến đưa cô đi nghe đêm thơ nhạc ở Đầm Sen, vừa bước ra mở cửa không hiểu lý do gì thấy anh, cô xụ mặt và nói một hơi "Thôi, hôm nay mệt, không đi được, N đi một mình đi !" nói xong cô quay vào nhà đóng cửa  làm anh chưng hửng, không hiểu chuyện gì, cái ngày xưa ấy làm gì có điện thoại để mà nhắn tin bày tỏ, cả tuần đó lên giảng đường cô luôn tránh mặt anh, một tuần đó làm anh mất ăn mất ngủ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kỷ niệm đó thật ngô nghê, thật dễ thương làm sao và cho đến khi lập gia đình và ngay tận bây giờ anh vẫn giữ ý thích của người yêu không bao giờ hớt tóc quá ngắn. Một lần dưới gốc Ngọc Lan trong sân trường anh hỏi, cô thích anh ở điểm gì nhất, cô bảo, anh có đôi mắt buồn, đôi mắt khi người ta nhìn vào xốn xang làm sao và một mái tóc bồng bềnh lãng tử...và anh đã vỡ lẽ một tuần vừa qua mình đã bị giận như thế nào.Thế rồi, cuộc sống cứ trôi đi theo ngày tháng, bây giờ anh và cô đã bước đến tuổi trung niên nhưng tình cảm vẫn hiện hữu như thuở bao đầu.. 
           Thị xã này thật nhỏ, đi khoảng hai tiếng đồng hồ là hết những con đường, nhưng nơi đây là kỷ niệm của một thời anh và cô đã yêu nhau, những lúc hai người đi dạo dưới trăng, nhìn ánh trăng lung linh dưới mặt nước biển, trăng vằng vặc, không ai nói gì cả, chỉ cần đi bên nhau như thế là quá đủ đầy. Trong mỗi bài văn, ý thơ của cô đều luôn có sự hiện hữu của người bạn tri kỷ, người bạn thứ hai, đó là biển. Cô không sinh ra từ nơi đây nhưng cô đã sống, đã cảm, đã hiểu được chất muối biển, đã hiểu thế nào cái nắng, cái nóng, cái rát bỏng của gió biển và những nỗi khổ cực của người dân biển. Mỗi khi đi dạo với cô trên bờ biển cát trắng này, anh càng hiểu cô nhiều hơn, về những suy nghĩ, trăn trở, có một lần cô đã hỏi anh "Biển mặn đến thế nào ? " một câu hỏi tưởng như đùa mà mang nhiều nỗi xót xa cho nhiều số phận sống nhờ biển, sống trên biển và cũng chết trên biển.
          Vừa dọn bửa ăn trưa cho anh, chị chủ hỏi "Cậu vẫn ở vậy thật à, cô ấy có định về không ..?" Nhìn chị, anh biết câu hỏi thật lòng của người phụ nữ xứ biển "Vẫn vậy thôi chị, vẫn vui mà..., tụi em liên lạc thường xuyên, hầu như ngày nào cũng gặp". Chị trố mắt nhìn "Thật thế sao..!". Trong email anh viết "Khi nào em về ?". Mong rằng biển vẫn lặng, vẫn trong xanh như màu xanh muôn thuở, biển không già, không bạc đầu như ai đã từng ví von...Nhìn xa phía chân trời, hoàng hôn trên biển, anh chợt nhớ câu thơ của nhà thơ Hữu Thịnh " Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím, sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến, vì sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em..."
           Một chuyến đi về...

                                                                                                                           Bảo Nghi

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

Có một mùa hoa cải...

                                                               Sưu tầm
Ông thẩn thờ vào ra, mắt đăm đắm nhìn về cuối con đường mòn, buổi trưa trời hanh nắng, cả vạt cải phiá sau nhà trổ hoa vàng rực. Thế là con bé đi thật rồi, nó bỏ ông mà đi như  ngày mẹ nó ra đi.
       Cái vùng quê nghèo khó này, quanh năm chỉ thấy toàn nắng và nắng, bao nhiêu trai tráng, nam thanh nữ tú trong làng cũng bỏ đi biền biệt, quanh đi quẩn lại chỉ có đàn ông, bà già và trẻ nhỏ. Chỉ có riêng ngôi nhà lá của ông lại vụt sáng lấp lánh giữa cái nghèo khó, cũ kỷ, khô cằn là hình ảnh của đứa cháu gái mười sáu tuổi, nó phổng phao tươi mới của thì con gái, nó trắng nõn nà như chưa hề có ánh nắng nào xuyên qua da thịt nó. Ở cái làng này người ta nói mẹ nó là mẹ cú mà đẻ con tiên, vì con gái ông đẻ con bé ra đẹp quá, cái đẹp đến nỗi ngỡ ngàng giữa vùng đất khô cằn già cỗi này. Không biết từ lúc nào con gái ông lại quen một anh kỷ sư theo đoàn về làng làm công trình cho hệ thống nước sinh hoạt. Cái tình vụng trộm của con gái để lại sau đó là đứa cháu gái này. Sau những ngày công trình hoàn thành, đoàn lặng lẽ ra đi trong đêm, để lại cho con gái ông sự tuyệt vọng, thảng thốt, vuột mất cái gì đó thiêng liêng mà tưởng chừng nó là của để dành trong gia đình ông. Với bao nỗi tủi nhục, ông và con gái đã vượt qua nuôi dạy con bé đến chừng này tuổi, bây giờ nó đã mười sáu tuổi, cái tuổi trăng rằm, đẹp lồng lộng của một đóa hoa hàm tiếu.
Và rồi sau những ngày đau khổ, bệnh tật con gái ông ra đi về cõi miên viễn, vĩnh hằng, niềm sống của ông là con bé gái này, nó vô tư, hồn nhiên, trong trẻo như chim sơn ca của buổi sớm mai. Nhìn nó càng rực rỡ ông càng lo sợ, chỉ dưới tấm áo cũ kỷ, sờn vá và đầy mủ chuối kia vẫn không che lắp cái đẹp ngời ngợi, tỏa sáng như ánh trăng thanh của nó.
                                                                             Sưu tầm          
Sau nhà là thảm cải mênh mông, ông trồng để cắt đem ra chợ bán, nhưng mấy ngày nay bệnh thấp khớp đã không cho ông làm thứ gì cả, ông không nỡ đành lòng sai cháu gái đi bán cải, vì ông lo cho cháu đường dài gánh cải, lo cho cháu đường dài ong bướm nhởn nhơ…thế là ông quyết định để mặc cải cứ lớn dần ra hoa, ông nghĩ ông sẽ thu hoạch bằng hột giống cải.
Thảm cải như một thảm vàng ngút mắt, người ta thường ví hoa cải gắn với hình ảnh của người con gái đương độ xuân thì với nét đẹp thuần khiết, trong sáng, ẩn chứa những nỗi niềm thầm kín và nỗi niềm của người con gái đượm trong sắc vàng hoa cải. Hoa cải chỉ nở vào những ngày ngắn ngủi của mùa đông và dường như hoa cải thường gắn liền với bến sông, phải chăng chỉ bên bến sông loài hoa này mới thực sự là có ý nghĩa. Những khi gánh nước từ sông lên tưới vạt cải ông cứ thẫn thờ nhớ về những mùa cải cách đây đã xa, mùa hoa cải ven sông ông đã gặp bà, thế mà thấm thoát đã gần ba mươi năm bà từ biệt ông để đi đến một nơi mà không hẹn ngày về . Ai cũng khuyên ông nên trồng một giống cây gì khác để đem lại thu nhập kha khá cho gia đình, vẫn biết vậy nhưng ông chỉ trồng toàn cải là cải, cuộc sống thanh bạch ông đâu cần gì nhiều, vì vậy vạt cải là những ký ức xa xôi của ông, ở đó có một mùa hoa cải vàng nở rộ để nhớ về câu chuyện tình yêu của một đôi trai gái ven sông.
  Hoa cải không phải là loài hoa quý, nó dân dã, hồn hậu và không có gì nổi bật nếu nó đứng lẻ loi một mình nhưng khi hoa cải là một thảm vàng ngút mắt, thì hoa cải thật sự làm rung động biết bao con tim, chỉ một màu vàng thôi mà nó lại đọng trong ký ức của biết bao người, có lẽ nó gợi về những  ám ảnh, day dứt chăng?  Cải đâu phải là loài hoa đẹp, cải ra hoa khi cây già cỗi nhưng cái màu vàng của nó làm cho người ta khắc khoải, ngóng trông và trải lòng với cái màu vàng hoang dại. Sẽ chẳng ai có thể hờ hững, sẽ chẳng ai quên được màu vàng ấy nếu một lần thấy, một lần nhớ và một lần đã yêu và được yêu.                                                             
        Thế là những người phụ nữ trong ngôi nhà này lại bỏ ông ra đi, như một sự trùng hợp, như một định mệnh, mỗi cuộc ra đi của từng người phụ nữ trong ngôi nhà này lại rơi vào khoảng thời gian hoa cải vàng ruộm, mặc cho mùa đông tiết trời se lạnh. Con bé nhỏ than thở với ông “con phải ra thành phố để kiếm sống để đổi đời, ông ở nhà ráng chờ con ông nhé !” vài dòng chữ trên một tờ giấy cũ, nó theo tiếng gọi của cuộc sống đô thị, hào hoa, ông không thể giữ được cháu mình, ông đã già mất rồi…
“Gió đưa hoa cải về trời, rau răm ở lại chịu lời đắng cay…”
Lời ru ngày xưa mà vợ ông thường ru con, ông nghe mỗi khi gánh nước dưới sông lên tưới cải…sao mà thổn thức, đau đáu trong lòng. Ngày xưa, ngôi nhà này yên bình lắm, một ngôi nhà nhỏ với đôi vợ chồng trẻ, một đứa con dễ thương kháu khỉnh …và một thảm cải rộng ngút ngàn nhìn hoài không mỏi mắt. Ngày xưa, vợ ông cũng thích màu hoa cải, chiều ý vợ ông trồng cải chủ yếu để lấy hạt giống và điều duy nhất là cho bà, cho bà cả thảm hoa cải thương yêu.
Bây giờ, sau ngôi nhà lá đơn sơ, hình ảnh một ông già cặm cụi ven sông đứng nhìn đăm đắm về phía thảm cải mênh mông một thảm hoa vàng rực, hoa vàng rực làm ai đó day dứt nhớ về kỷ niệm, hoa vàng rực làm cho ai đó khắc khoải ngóng chờ..
Lại một mùa hoa cải ven sông, ở đó có những nổi niềm..ở đó là ký ức…là tất cả những gì thân thương mà mọi người muốn gởi trọn tình mình cho một ai đó !
Lại một mùa hoa cải bên sông .....                            Bảo Nghi
                                                                                                     
                                                                                                              Sưu tầm