Ngày mai là đến ngày thi vấn đáp cái môn trời ơi đất hỡi, cả lớp nó nhốn nháo, ồn ào với tin giật gân từ tuần trước. Lớp chia ra làm ba nhóm có ba thầy cô trong khoa sẽ vấn đáp sinh viên chỉ có biết mộng mơ làm thơ tình cả đêm mà không bao giờ học bài mặc dù thức suốt. Nó cũng như mọi người, tất bật vào ra thư viện để tìm tài liệu, vì đã là ông cử bà cử thì cách học cũng không như hồi cấp ba được. Mà thiệt tình, cái môn như tụi bạn nó nói là hắc ám, còn giảng viên đứng lớp là những dũng sĩ diệt sinh viên không hề nương tay một ai. Thật là oan ức làm sao chính cái ông thầy nó ghét nhất lại là người dạy cái môn thi vấn đáp này đây. Mà ngặc nỗi khi thi lại chia ra ba bàn để hỏi, vái ông bà cho nó đừng lên đúng cái bàn của ổng. Vì sao mà nó lo dữ vậy, cái nào cũng có lý do cả, cuối tuần hoặc đầu tuần nó là một trong những đứa sinh viên thường chầu chực theo xe trường để lên cơ sở ba của trường để học và ở, vì những chuyến xe này chỉ dành chở giảng viên và nhân viên phục vụ của trường, vì vậy ít khi có sinh viên nào được theo xe đi cùng; nhưng không hiểu sao, vì cái mặt của nó quá hiền hay cái vẻ ốm đói tội nghiệp của sinh viên sao ấy nên ông bác tài không nỡ đuổi xuống, mặc dù các sinh viên khác đều bị đuổi xuống hết, chỉ ngoại trừ vài sinh viên nữ như nó. Mỗi khi lên được xe, biết thân phận là sinh viên đi ké, nó và một vài sinh viên khác đều xuống hàng ghế sau cùng để ngồi và mỗi lần như thế nó đều thấy ánh mắt của cái ông thầy dạy bộ môn trời ơi đất hỡi kia nhìn. Không biết thầy nhìn chia sẻ hay nhìn vì cái gì nó không hiểu nổi nhưng mỗi khi vào lớp dạy thầy cũng phớt lờ như chưa bao giờ thấy nó. Mỗi khi gặp ông ấy nó định cúi chào nhưng ông ấy làm như không thấy, làm nó tặc lưỡi cho qua, thôi kệ ông ấy đi
Sưu tầm
Nói gì nói, ngày mai là đến ngày vấn đáp của ông ta rồi, mà đầu óc nó vẫn còn mù mờ, vô hồn, mà đâu phải riêng gì nó, cả lớp ngao ngán với cái môn này, một môn học trừu tượng, khó hiểu vô cùng
Sáng dậy thật sớm, nó uể oải không muốn rời cái giường tầng, bọn con gái trong phòng thì đang tíu tít sửa soạn, đứa thoa kem, đứa kẻ chân mày, đánh phấn, còn nó chỉ mỗi cái việc đánh răng rửa mặt rồi chải cái đầu tóc ngắn là xong, nhanh gọn nhưng sao vẫn thấy nặng nề.
Vừa lên đến lớp cái tin động trời từ nhỏ bạn “Mày lên bàn thứ ba của thầy..” Sao vô lý vậy, theo như thông báo từ số thứ tự đầu tiên cho đến…là cô…; từ thứ tự tiếp theo …cho đến là thầy…, như vậy theo lôgich thì nó phải ở bàn thứ ba của cô..nhưng sau lại là cái ông tóc xoăn kia. Trời ơi! Chết con mất ! Nghe thông tin trên nó bủn rủn cả tay chân, không còn nhớ một cái gì cả, vì sao vậy, lên thắc mắc với hội đồng thi là mình bị xếp nhầm à, nó thở dài buồn bã và lầm lũi đi ra sau khuôn viên lớp học ngồi một mình, biết làm sao đây..thôi phó mặc, quá lắm thi lại là cùng
Mời em …lên bàn thứ ba của thầy…. Nó đi lên khẽ khàng kéo băng ghế và ngồi xuống, ông thầy không thèm ngẩng mặt lên “em hay nói tên của mình ?”…..thế rồi mặc cho ông hỏi nó trả lời như một cái máy nhưng nó chỉ nhìn thẳng đến cái cổ của ông ta, vừa trả lời nó vừa nhìn cái cục xương ở cổ của ông thầy trồi lên trồi xuống theo từng cử động của gương mặt khi nói, nó còn nhớ như in hình như ông ấy có râu quay nón. Ông ấy không hỏi một chút gì trong chương trình cả, càng ngồi nó càng thấy mồ hôi tay và chân bắt đầu túa ra, nó cảm giác nó đang bị trúng gió
Khi ra khỏi phòng thi người nó còn lơ lững không hiểu gì cả, con nhỏ bạn ngồi bàn phía dưới chuẩn bị lên tiếp theo nói lại với nó “Lạ thiệt, tao không thấy ông thầy hỏi mầy câu nào cả, mà nghe là nhà mầy ở đâu, sao đi học mà theo xe trường không ở lại ký túc xá…và…” Nó thẻ thọt nói với nhỏ bạn, tao cũng không biết nữa, mà như vậy là tao có thi lại không hả mầy..?” hai đứa nhìn nhau không tự trả lời được. Thế rồi tuần sau có kết quả nó được chín điểm môn vấn đáp, nhỏ bạn ngồi bàn trên khi nghe đọc điểm ngoái xuống nhìn nó thắc mắc, nó khẽ nhún vai và lắc đầu với nhỏ bạn “Có trời biết, như dù gì thì cũng qua được rồi, nhờ phúc ông bà !”
Thực hiện một lời mời của thầy, đi nghe nhạc cổ điển tại Nhạc viện Thành phố vào tối cuối tuần. Nó vẫn nhớ thầy nói “Tối thứ sau tại Nhạc viện thành phố có một buổi hòa nhạc Guitar cổ điển tôi có giấy mời em đi nhé”. Và nó dạ như một cái máy.Tối thứ sáu như đã hẹn, nó và thằng em trai đang học Y năm thứ hai cùng đèo qua Cơ sở hai Đinh Tiên Hoàng, nơi mà thầy đang ở tập thể. Như đã hẹn thầy ra ngay cổng trường đón nó nhưng khi thầy thấy em trai của nó, thầy chựng lại ra vẻ không hài lòng, thầy hỏi “ Bạn em à? ” Nó giới thiệu với thầy "Đây là em trai kế của nó, em rất thích nghe độc tấu guitar..vả lại đi đâu ngoại cũng bắt em chở chị” nghe xong thầy cười vui vẻ, lúc đó gương mặt thầy mới tươi hơn, thầy bảo “Sao không nói trước, thầy xin thêm vé nhưng không sao thầy lo được” thế là nó và em nó cùng thầy đến Nhạc viện
Sưu tầm
Lần đầu tiên bước chân vào thế giới của âm nhạc thính phòng, thấy những con người và không gian của dòng nhạc này cảm giác thinh thích cứ lan tỏa trong người nó. Mọi người vào khán phòng thật nhẹ nhàng, nói chuyện khe khẽ, chỉ thấy những cái gật đầu, bắt tay, rồi tất cả im lặng tập trung thưởng thức âm nhạc. Nhưng càng nghe nó càng không hiểu một chút gì cả, vì ở nhà em nó thường chơi guitar classic với những bài hát của Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên… còn ở đây toàn là của Mozart, Beethoven…cơ thể nó bắt đầu căng cứng, bức bối và mồ hôi lại tiếp tục túa ra, thân thể thì lạnh ngắt như trúng gió, mặc cho ông thầy hỏi nó về cha mẹ, gia đình…nó chỉ trả lời đại khái, nhát gừng cho qua. Trong cuộc đời nó bây giờ nhớ lại những lần gặp thầy là nó cảm giác mình bị trúng gió rất nặng. Và bây giờ nó mới cảm nhận và hiểu những lời nói, thái độ của thầy tại thời điểm đó là sự quan tâm, để ý của một người nam đối với một người nữ…cái thời sinh viên ấy sao mà nó còn ngốc ngếch, dại khờ lạ, nó vẫn vô tư trả lời một cách ngây ngô với thầy, thầy hỏi “Ngày nghỉ em về thành phố, không ở ký túc xá, vậy tôi có thể đến nhà chơi được không…?” ."Dạ, để em về hỏi lại ngoại và mấy dì em xem thử, vì ngoại em khó lắm !”. Nó nhớ hoài cách thầy cười rũ rượi trước câu nói thật lòng của nó…
Cái ngày xưa sao quá đỗi thật thà đến thế, dễ thương đến thế…nhưng đâu có ai bảo cho nó biết là có người đang quan tâm đến nó…lúc đó, nó chỉ hiểu người lớn có cách cảm, cách bày tỏ khác lạ…lúc ấy thầy hơn nó gần một con giáp !
Nhớ lại một thời ngốc ngếch đã xa…
Bảo Nghi