Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

Có một mùa hoa cải...

                                                               Sưu tầm
Ông thẩn thờ vào ra, mắt đăm đắm nhìn về cuối con đường mòn, buổi trưa trời hanh nắng, cả vạt cải phiá sau nhà trổ hoa vàng rực. Thế là con bé đi thật rồi, nó bỏ ông mà đi như  ngày mẹ nó ra đi.
       Cái vùng quê nghèo khó này, quanh năm chỉ thấy toàn nắng và nắng, bao nhiêu trai tráng, nam thanh nữ tú trong làng cũng bỏ đi biền biệt, quanh đi quẩn lại chỉ có đàn ông, bà già và trẻ nhỏ. Chỉ có riêng ngôi nhà lá của ông lại vụt sáng lấp lánh giữa cái nghèo khó, cũ kỷ, khô cằn là hình ảnh của đứa cháu gái mười sáu tuổi, nó phổng phao tươi mới của thì con gái, nó trắng nõn nà như chưa hề có ánh nắng nào xuyên qua da thịt nó. Ở cái làng này người ta nói mẹ nó là mẹ cú mà đẻ con tiên, vì con gái ông đẻ con bé ra đẹp quá, cái đẹp đến nỗi ngỡ ngàng giữa vùng đất khô cằn già cỗi này. Không biết từ lúc nào con gái ông lại quen một anh kỷ sư theo đoàn về làng làm công trình cho hệ thống nước sinh hoạt. Cái tình vụng trộm của con gái để lại sau đó là đứa cháu gái này. Sau những ngày công trình hoàn thành, đoàn lặng lẽ ra đi trong đêm, để lại cho con gái ông sự tuyệt vọng, thảng thốt, vuột mất cái gì đó thiêng liêng mà tưởng chừng nó là của để dành trong gia đình ông. Với bao nỗi tủi nhục, ông và con gái đã vượt qua nuôi dạy con bé đến chừng này tuổi, bây giờ nó đã mười sáu tuổi, cái tuổi trăng rằm, đẹp lồng lộng của một đóa hoa hàm tiếu.
Và rồi sau những ngày đau khổ, bệnh tật con gái ông ra đi về cõi miên viễn, vĩnh hằng, niềm sống của ông là con bé gái này, nó vô tư, hồn nhiên, trong trẻo như chim sơn ca của buổi sớm mai. Nhìn nó càng rực rỡ ông càng lo sợ, chỉ dưới tấm áo cũ kỷ, sờn vá và đầy mủ chuối kia vẫn không che lắp cái đẹp ngời ngợi, tỏa sáng như ánh trăng thanh của nó.
                                                                             Sưu tầm          
Sau nhà là thảm cải mênh mông, ông trồng để cắt đem ra chợ bán, nhưng mấy ngày nay bệnh thấp khớp đã không cho ông làm thứ gì cả, ông không nỡ đành lòng sai cháu gái đi bán cải, vì ông lo cho cháu đường dài gánh cải, lo cho cháu đường dài ong bướm nhởn nhơ…thế là ông quyết định để mặc cải cứ lớn dần ra hoa, ông nghĩ ông sẽ thu hoạch bằng hột giống cải.
Thảm cải như một thảm vàng ngút mắt, người ta thường ví hoa cải gắn với hình ảnh của người con gái đương độ xuân thì với nét đẹp thuần khiết, trong sáng, ẩn chứa những nỗi niềm thầm kín và nỗi niềm của người con gái đượm trong sắc vàng hoa cải. Hoa cải chỉ nở vào những ngày ngắn ngủi của mùa đông và dường như hoa cải thường gắn liền với bến sông, phải chăng chỉ bên bến sông loài hoa này mới thực sự là có ý nghĩa. Những khi gánh nước từ sông lên tưới vạt cải ông cứ thẫn thờ nhớ về những mùa cải cách đây đã xa, mùa hoa cải ven sông ông đã gặp bà, thế mà thấm thoát đã gần ba mươi năm bà từ biệt ông để đi đến một nơi mà không hẹn ngày về . Ai cũng khuyên ông nên trồng một giống cây gì khác để đem lại thu nhập kha khá cho gia đình, vẫn biết vậy nhưng ông chỉ trồng toàn cải là cải, cuộc sống thanh bạch ông đâu cần gì nhiều, vì vậy vạt cải là những ký ức xa xôi của ông, ở đó có một mùa hoa cải vàng nở rộ để nhớ về câu chuyện tình yêu của một đôi trai gái ven sông.
  Hoa cải không phải là loài hoa quý, nó dân dã, hồn hậu và không có gì nổi bật nếu nó đứng lẻ loi một mình nhưng khi hoa cải là một thảm vàng ngút mắt, thì hoa cải thật sự làm rung động biết bao con tim, chỉ một màu vàng thôi mà nó lại đọng trong ký ức của biết bao người, có lẽ nó gợi về những  ám ảnh, day dứt chăng?  Cải đâu phải là loài hoa đẹp, cải ra hoa khi cây già cỗi nhưng cái màu vàng của nó làm cho người ta khắc khoải, ngóng trông và trải lòng với cái màu vàng hoang dại. Sẽ chẳng ai có thể hờ hững, sẽ chẳng ai quên được màu vàng ấy nếu một lần thấy, một lần nhớ và một lần đã yêu và được yêu.                                                             
        Thế là những người phụ nữ trong ngôi nhà này lại bỏ ông ra đi, như một sự trùng hợp, như một định mệnh, mỗi cuộc ra đi của từng người phụ nữ trong ngôi nhà này lại rơi vào khoảng thời gian hoa cải vàng ruộm, mặc cho mùa đông tiết trời se lạnh. Con bé nhỏ than thở với ông “con phải ra thành phố để kiếm sống để đổi đời, ông ở nhà ráng chờ con ông nhé !” vài dòng chữ trên một tờ giấy cũ, nó theo tiếng gọi của cuộc sống đô thị, hào hoa, ông không thể giữ được cháu mình, ông đã già mất rồi…
“Gió đưa hoa cải về trời, rau răm ở lại chịu lời đắng cay…”
Lời ru ngày xưa mà vợ ông thường ru con, ông nghe mỗi khi gánh nước dưới sông lên tưới cải…sao mà thổn thức, đau đáu trong lòng. Ngày xưa, ngôi nhà này yên bình lắm, một ngôi nhà nhỏ với đôi vợ chồng trẻ, một đứa con dễ thương kháu khỉnh …và một thảm cải rộng ngút ngàn nhìn hoài không mỏi mắt. Ngày xưa, vợ ông cũng thích màu hoa cải, chiều ý vợ ông trồng cải chủ yếu để lấy hạt giống và điều duy nhất là cho bà, cho bà cả thảm hoa cải thương yêu.
Bây giờ, sau ngôi nhà lá đơn sơ, hình ảnh một ông già cặm cụi ven sông đứng nhìn đăm đắm về phía thảm cải mênh mông một thảm hoa vàng rực, hoa vàng rực làm ai đó day dứt nhớ về kỷ niệm, hoa vàng rực làm cho ai đó khắc khoải ngóng chờ..
Lại một mùa hoa cải ven sông, ở đó có những nổi niềm..ở đó là ký ức…là tất cả những gì thân thương mà mọi người muốn gởi trọn tình mình cho một ai đó !
Lại một mùa hoa cải bên sông .....                            Bảo Nghi
                                                                                                     
                                                                                                              Sưu tầm



                                                                                            

                                          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét