Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Hạnh phúc không chỉ là điểm đến mà còn cả hành trình...

Con bé gọi điện về “Mẹ ơi, ông nói cả nhà mình nhanh nhanh đi vào thành phố để cậu ba chở về luôn, không đi xe ngoài...” trong tâm trạng thất vọng con bé nói “Mẹ xin với ông cho tụi con được đi xe ngoài đi mẹ”. Thế mới biết, cuộc sống không phải là những đặt để ước tính theo ý mình; đâu chỉ tiện lợi, sung sướng mà mọi người thích, đôi khi vất vả, chật vật nhưng đem đến cảm giác mới lạ, đem đến những trãi nghiệm thú vị mà ta sẳn sàng chấp nhận. Có những khi ta ước ao được làm chủ một chiếc xe bốn bánh được tự do đi đến những nơi mà mình thích và tự do lựa chọn thời gian nhưng cũng có lúc ta lại thích cái cảm giác chen lấn, ồn ào …rất đỗi đời thường là được nằm trên chiếc xe khách giường nằm với đủ thứ tạp âm, hình ảnh hổn độn…diễn ra xung quanh. Con bé triết lý “ Hạnh phúc không chỉ là điểm đến mà còn có cả hành trình đó mẹ !”. Tôi thông cảm và hiểu cảm giác của hai bạn nhỏ ở nhà, vì tôi đã từng trãi qua cảm giác thật dễ thương ấy; mặc dù có người không hiểu như ông bà ở nhà chẳng hạn. Ông bà sợ con cháu đi xe khách vất vả, nguy hiểm (xe khách bây giờ thường tổ chức đi vào buổi tối).
                                                                                     Sưu tầm
Để muốn về quê ăn tết, gia đình chúng tôi phải đi qua hai chuyến xe; một, từ nhà vào thành phố; hai, từ thành phố về miền tây. Miền tây, miền quê sông nước của mẹ, nơi mà bọn trẻ lúc nào cũng háo hức mỗi khi có dịp trở về. Và tuyến đường từ thành phố về quê, ông bà bắt buộc các cháu vào thành phố để cậu ba tụi nhỏ chở cả gia đình về chung cùng đợt. Tôi hiểu cảm giác của các con, cảm giác được tận hưởng không gian mà mình yêu thích và không phải cảm giác này ai cũng có được, hình như hai người bạn nhỏ của tôi thấp thoáng có Gen di truyền của mẹ, một chút bốc đồng, một chút lãng mạn của những người ưa sự tỉnh mịch giữa cuộc sống bộn bề trăm nỗi xô bồ.
Mỗi khi đặt vé xe khách, lúc nào nhà tôi cũng đề nghị nhà xe lựa chọn những chiếc giường nằm phía dưới, vì với khoảng cách này bọn trẻ sẽ tha hồ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, chúng thường nói với tôi, cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc trên chuyến hành trình của chúng mà ba mẹ không thể nào biết và hiểu hết được; đó là được đặt lưng mình trên chiếc ghế nằm của nhà xe, tai gắn iPhone với những bài hát yêu thích hoặc ipad để lướt web thỏa cơn ghiền (vì điều này trong thời gian đi học hai bạn nhỏ không bao giờ được phép), đặc biệt là ngăn để đồ dưới chân lúc nào cũng có là sữa, là bánh kẹo, là trái cây mà mẹ đã chuẩn bị cho một chuyến hành trình đầy thú vị và trên  hết là tiếng cười nói với giọng đặc sệt miền tây chảo chà chảo chẹt, nhão như cơm nếp của các bà các chị…và rồi còn gì nữa …là hình ảnh màu sắc rực rỡ của phố phường ngày tết, là rộn ràng nhạc xuân được mở hết cở của chiếc tivi được treo trên đầu nhà xe…Ôi ! với khung cảnh dòng người đông đúc, lũ lượt kéo nhau về quê ăn tết, nó đã trở thành hình ảnh quen thuộc mà hàng năm mọi người đều thấy, đều cảm được không khí của ngày xuân, nó hết sức gần gũi thân thương mà chỉ có những người con xa quê mới thấu hiểu được. Mọi người trên chuyến xe sao quá đỗi dễ thương, dễ bắt chuyện, dễ chia sẻ, dễ giúp đỡ những việc vụn vặt linh tinh trên chuyến đi, một lọ dầu trao tay khi say sóng, một lời mời rất nhiệt tình khi ăn một chiếc bánh (điều này các con không dám nhận quà từ người lạ), một câu hỏi thân tình em ở đâu, đoạn nào, đường gì… ?
                                                                                    Sưu tầm
Thế đó, xe đi về đêm mà có đêm đâu, bọn trẻ thức suốt, vì mẹ đã hứa cả năm miệt mài với việc học, thì bây giờ cho chúng được thỏa thích những gì mà chúng hằng mong muốn, được quyền thức cả đêm để chơi chứ không phải thức để học. Bạn nhỏ sáu múi thì tâm sự với mẹ “Con thích được nằm trên xe để nghe nhạc và nhìn mọi việc xung quanh, đừng ai hỏi chuyện con, không ai được làm phiền con” (ghê chưa !). Quan sát hai trẻ tôi thấy chúng thật sự không ngủ, chúng nhìn bên ngoài với đôi mắt háo hức tò mò, làm sao không tò mò lạ lẫm cho được khi cảnh vật xung quanh khác lạ, đó là khi hừng đông mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên từ xa cuối chân trời, mà bầu trời bên ngoài vẫn còn mờ mờ hơi sương, những cánh đồng lúa trãi dài tít tấp vàng óng, với hình ảnh chân quê của cô bác nông dân với nón lá áo bà ba ra ruộng gặt lúa và khi nắng vàng lên bầu trời lại xanh ngắt đẹp như trong tranh vẽ mà nếu không có chuyến đi như thế này thì không bao giờ tụi nhỏ thấy được đất trời quê ngoại đẹp như thế nào. Còn nữa, đó là những cây mai vàng trước sân mỗi ngôi nhà miền tây đều trổ hoa vàng rực và cơ man biết bao nhiêu là sông rạch chằng chịt. Miền tây là miền của sông nước nên từ thành phố về quê của ông bà phải qua hai chiếc cầu thế kỷ “cầu Mỹ Thuận và cầu Cần Thơ”. Hai chiếc cầu này đã thay thế những chuyến phà đã qua bao đời con cháu của cư dân chín tỉnh đồng bằng, những chuyến phà bây giờ đã đi vào ký ức và hoài niệm của người dân miền tây và nó đã trở thành nét đẹp sông nước, là văn hóa miệt vườn mà không dễ mọi người quên được. Hai chiếc cầu hiện đại, sừng sững đã làm cho trái tim của bọn trẻ thổn thức, kinh ngạc thích thú. Còn nữa, còn con đường cao tốc chạy theo tốc độ được quy định làm cho bọn nhỏ phấn khích tột cùng, con đường này được thay thế cho con đường ngày xưa mà chị em tôi thường đi lên thành phố học, đó là con đường với bụi mù mịt đầy ổ gà, mỗi khi về đến nhà là người như bị tra tấn với mình mẩy ê ẩm, nào là khói, là bụi, là hơi người…tất cả hình ảnh ngày xưa đã đi vào quá khứ nhưng chúng tôi, những đứa con sông nước miền tây thời ấy đều phải chạnh lòng nhớ lại một thời đã qua.
                                                                              Sưu tầm
Những chiếc ghe chở đầy hoa vạn thọ, hoa cúc vàng rực cả một khúc kênh rạch, ghe chở đầy dưa hấu, bưởi, thanh long, xoài cát hay quýt tiều…làm cho buổi sáng ven đường của những ngày cận tết ở miền tây nhộn nhịp như chưa bao giờ nhộn nhịp hơn nữa. Hỏi làm sao mà không nhớ da diết, hỏi làm sao mà không cảm thấy bồi hồi. Tiếng lòng hai chữ quê hương làm cho mọi đứa con xa quê khắc khoải nỗi niềm …
Thế đó, một chuyến đi dành cho các con, một chuyến đi với nhiều tình cảm, cho con nhiều trãi nghiệm thú vị…
“Hạnh phúc không chỉ là điểm đến mà còn có cả hành trình đó mẹ ! ”
                                                                                                                         Bảo Nghi

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Đâu là tất cả ?

          Hai vợ chồng ấy (tôi nghĩ thế) cứ khoảng đến 11 giờ 30 phút là đã có mặt trước công viên nhà tôi, mỗi lần đi làm về tôi đều thấy họ. Trước công viên là hàng cây rợp bóng mát nên thỉnh thoảng buổi trưa có bác xích lô hay bác tài taxi đậu xe để nghĩ trưa. Đôi khi công viên trở thành nơi tụ tập của những thành phần vô gia cư và đã không ít làm phiền đến những hộ dân sống xung quanh. Cũng như đôi vợ chồng họ, đôi lúc như một đôi chim câu cun cúc bên nhau nhưng có lúc sự chăm sóc lẫn nhau của họ một cách thái quá đã gây khó chịu cho những người xung quanh. Riêng tôi, mỗi khi đi làm về nếu vắng họ hoặc thấy có sự hiện diện của một người trong họ tôi cũng đâm phân vân và tự hỏi, vì sao họ vắng mặt. Họ thường xuyên nghĩ trưa tại đây, tôi xem sự hiện diện của họ là một điều hiển nhiên, bình thường trong cuộc sống.
          Chị khoảng trạc tuổi tôi, gương mặt hiền hiền, đi mua ve chai bằng chiếc xe đạp không thể nào còn cũ hơn được nữa, trên xe chất đầy mọi thứ có thể, chiếc xe như một ông lão già nua gồng mình trước sức nặng của những bao tải vác lên mình. Chỉ khi chị dừng xe dưới gốc cây, cởi hết áo khoác, khẩu trang tôi mới được thấy chị, cái nét bẽn lẽn chân chất của cô gái quê vẫn không thoát khỏi, vẫn cái màu áo bạc phếch nhưng sạch sẽ nó trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi mỗi khi chạy xe về hay mỗi khi bắt đầu dẫn xe ra cổng để đi làm. Còn anh chồng tôi đoán không lầm thì chạy xe ôm, dáng cao dong dỏng, áo quần tươm tất và khi nào cũng đều có điếu thuốc trên miệng.
     
                                                                                                                   Sưu tầm
      Trưa về, tôi thấy họ bày thức ăn đã được nấu sẳn từ hai cặp lồng nhựa, hai chai nước khoáng được đựng với loại nước vàng vàng (tôi nghĩ là nước trà). Nhìn thoáng qua, mới biết được người phụ nữ này rất chăm chút bửa ăn. Vừa ăn họ vừa nghe những bản nhạc bolero sướt mướt từ chiếc điện thoại đã cũ mà người đàn ông bật lên, đôi khi họ rúc rích cười, rồi rù rì to nhỏ, nhìn họ như một đôi chim câu quấn quýt. Thỉnh thoảng tôi lại thấy chị nhổ tóc bạc hay cắt móng tay cho chồng. Giờ nghĩ trưa nhưng khi nào cũng là hình ảnh của chị ngồi, còn chồng thì nằm trên chân của chị, cái cách nằm của người chồng cũng không thể thoát được hình ảnh của một người đàn ông gia trưởng. Chồng nằm đó vừa lim dim vừa rung đùi nghe nhạc đôi khi phì phèo thuốc lá, sự nhàn hạ của người đàn ông và sự chăm chút của người đàn bà vẫn là cố hữu trong cuộc đời. Và khi 13 giờ 15 phút tôi dẫn xe ra là họ lại lên đường mưu sinh. Trong tôi, cảm giác lẫn lộn giữa cái thích và khó chịu, thích vì cuộc sống này có quá nhiều cái không chân thật nhưng ở họ vẫn còn tồn tại cái dễ thương, gắn bó mà không phải đôi vợ chồng nào có được; còn khó chịu vì dù khó khăn tận cùng thế nào thì hình ảnh của người đàn ông cũng thể hiện cái tôi của mình, cái mà ông trời luôn đặt để, họ cần một bàn tay chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ tuy dù công việc cả hai người nặng nhọc như nhau
        Thời gian họ đến nghĩ trưa tại đây khoảng độ hai tuần, rồi sau này tôi không thấy họ nữa, thỉnh thoảng đi chợ tôi gặp người chồng chở rau quả thuê cho mấy bà bán trong chợ. Vắng họ công viên vẫn thế, vẫn mát mẻ, vẫn thoáng đãng và không làm khó chịu một vài người khó tính...nhưng trong tôi, có lúc tôi chợt buồn, chợt nhớ họ, vì ở họ cho tôi thấy rằng cuộc sống dù khó khăn đến đâu vẫn còn những đôi còn yêu thương nhau, lo lắng cho nhau tuy dù chỉ là những cử chỉ chăm sóc rất đỗi bình thường.
         Và có một ngày chủ nhật tôi đi chợ, đang trong lúc lựa chọn mớ rau tôi nghe xung quanh hò hét rất lớn và trái cây, rau củ ở đâu cứ bay tung tóe gần bên tôi, ngước nhìn, tôi thấy mọi người ồn ào, chen lấn...lại một cuộc đánh nhau xảy ra tại chợ nhưng hôm nay theo lời chị bán rau sau khi thăm dò câu chuyện đã kể lại cho mọi người xung quanh, đó là một trong những trận đánh ghen thường xuyên của hai người đàn bà. Nghe thế rồi tôi lại tiếp tục đi mua sắm, tôi cũng không để tâm lắm những vụ việc thế này nhưng hình ảnh của chiếc xe đạp chở đầy ve chai nhôm nhựa bị hất tung giữa chợ, hình ảnh người phụ nữ mặc bộ đồ quen thuộc lam lũ mà tôi đã từng mong gặp lại, đang hiển hiện trước mắt tôi, chị - người phụ nữ đã bị người vợ lớn đánh ghen.
        Có phải là chị không, tôi vẫn mong không phải là chị và từ đàng xa, ngay hàng thịt, người đàn ông mà mỗi trưa nằm rung đùi, hút thuốc, nghe nhạc sến và có người phụ nữ kề bên nhổ tóc bạc bây giờ đang lầm lũi lượm những mớ rau cải mà vợ mình vừa xô xát vừa hất tung tóe, cái dáng gia trưởng mất đi đâu để nhường chổ là hình ảnh nhu nhược, hèn hèn khi để cho hai người đàn bà đánh nhau.
        Hôm ấy khi đi chợ về, tâm trạng tôi thật nặng nề khó tả, hình ảnh chị áo quần rách bươm, ngồi ôm đầu gục giữa chợ làm cho mọi người xót xa nhưng cũng có người đay nghiến, họ nguyền rủa "cho chết cái tội lấy chồng người".
        Cuộc sống là như thế !Hình ảnh của chị làm niềm tin trong tôi bị vỡ vụn !!
                                                                                                                      Bảo Nghi