Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Đâu là tất cả ?

          Hai vợ chồng ấy (tôi nghĩ thế) cứ khoảng đến 11 giờ 30 phút là đã có mặt trước công viên nhà tôi, mỗi lần đi làm về tôi đều thấy họ. Trước công viên là hàng cây rợp bóng mát nên thỉnh thoảng buổi trưa có bác xích lô hay bác tài taxi đậu xe để nghĩ trưa. Đôi khi công viên trở thành nơi tụ tập của những thành phần vô gia cư và đã không ít làm phiền đến những hộ dân sống xung quanh. Cũng như đôi vợ chồng họ, đôi lúc như một đôi chim câu cun cúc bên nhau nhưng có lúc sự chăm sóc lẫn nhau của họ một cách thái quá đã gây khó chịu cho những người xung quanh. Riêng tôi, mỗi khi đi làm về nếu vắng họ hoặc thấy có sự hiện diện của một người trong họ tôi cũng đâm phân vân và tự hỏi, vì sao họ vắng mặt. Họ thường xuyên nghĩ trưa tại đây, tôi xem sự hiện diện của họ là một điều hiển nhiên, bình thường trong cuộc sống.
          Chị khoảng trạc tuổi tôi, gương mặt hiền hiền, đi mua ve chai bằng chiếc xe đạp không thể nào còn cũ hơn được nữa, trên xe chất đầy mọi thứ có thể, chiếc xe như một ông lão già nua gồng mình trước sức nặng của những bao tải vác lên mình. Chỉ khi chị dừng xe dưới gốc cây, cởi hết áo khoác, khẩu trang tôi mới được thấy chị, cái nét bẽn lẽn chân chất của cô gái quê vẫn không thoát khỏi, vẫn cái màu áo bạc phếch nhưng sạch sẽ nó trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi mỗi khi chạy xe về hay mỗi khi bắt đầu dẫn xe ra cổng để đi làm. Còn anh chồng tôi đoán không lầm thì chạy xe ôm, dáng cao dong dỏng, áo quần tươm tất và khi nào cũng đều có điếu thuốc trên miệng.
     
                                                                                                                   Sưu tầm
      Trưa về, tôi thấy họ bày thức ăn đã được nấu sẳn từ hai cặp lồng nhựa, hai chai nước khoáng được đựng với loại nước vàng vàng (tôi nghĩ là nước trà). Nhìn thoáng qua, mới biết được người phụ nữ này rất chăm chút bửa ăn. Vừa ăn họ vừa nghe những bản nhạc bolero sướt mướt từ chiếc điện thoại đã cũ mà người đàn ông bật lên, đôi khi họ rúc rích cười, rồi rù rì to nhỏ, nhìn họ như một đôi chim câu quấn quýt. Thỉnh thoảng tôi lại thấy chị nhổ tóc bạc hay cắt móng tay cho chồng. Giờ nghĩ trưa nhưng khi nào cũng là hình ảnh của chị ngồi, còn chồng thì nằm trên chân của chị, cái cách nằm của người chồng cũng không thể thoát được hình ảnh của một người đàn ông gia trưởng. Chồng nằm đó vừa lim dim vừa rung đùi nghe nhạc đôi khi phì phèo thuốc lá, sự nhàn hạ của người đàn ông và sự chăm chút của người đàn bà vẫn là cố hữu trong cuộc đời. Và khi 13 giờ 15 phút tôi dẫn xe ra là họ lại lên đường mưu sinh. Trong tôi, cảm giác lẫn lộn giữa cái thích và khó chịu, thích vì cuộc sống này có quá nhiều cái không chân thật nhưng ở họ vẫn còn tồn tại cái dễ thương, gắn bó mà không phải đôi vợ chồng nào có được; còn khó chịu vì dù khó khăn tận cùng thế nào thì hình ảnh của người đàn ông cũng thể hiện cái tôi của mình, cái mà ông trời luôn đặt để, họ cần một bàn tay chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ tuy dù công việc cả hai người nặng nhọc như nhau
        Thời gian họ đến nghĩ trưa tại đây khoảng độ hai tuần, rồi sau này tôi không thấy họ nữa, thỉnh thoảng đi chợ tôi gặp người chồng chở rau quả thuê cho mấy bà bán trong chợ. Vắng họ công viên vẫn thế, vẫn mát mẻ, vẫn thoáng đãng và không làm khó chịu một vài người khó tính...nhưng trong tôi, có lúc tôi chợt buồn, chợt nhớ họ, vì ở họ cho tôi thấy rằng cuộc sống dù khó khăn đến đâu vẫn còn những đôi còn yêu thương nhau, lo lắng cho nhau tuy dù chỉ là những cử chỉ chăm sóc rất đỗi bình thường.
         Và có một ngày chủ nhật tôi đi chợ, đang trong lúc lựa chọn mớ rau tôi nghe xung quanh hò hét rất lớn và trái cây, rau củ ở đâu cứ bay tung tóe gần bên tôi, ngước nhìn, tôi thấy mọi người ồn ào, chen lấn...lại một cuộc đánh nhau xảy ra tại chợ nhưng hôm nay theo lời chị bán rau sau khi thăm dò câu chuyện đã kể lại cho mọi người xung quanh, đó là một trong những trận đánh ghen thường xuyên của hai người đàn bà. Nghe thế rồi tôi lại tiếp tục đi mua sắm, tôi cũng không để tâm lắm những vụ việc thế này nhưng hình ảnh của chiếc xe đạp chở đầy ve chai nhôm nhựa bị hất tung giữa chợ, hình ảnh người phụ nữ mặc bộ đồ quen thuộc lam lũ mà tôi đã từng mong gặp lại, đang hiển hiện trước mắt tôi, chị - người phụ nữ đã bị người vợ lớn đánh ghen.
        Có phải là chị không, tôi vẫn mong không phải là chị và từ đàng xa, ngay hàng thịt, người đàn ông mà mỗi trưa nằm rung đùi, hút thuốc, nghe nhạc sến và có người phụ nữ kề bên nhổ tóc bạc bây giờ đang lầm lũi lượm những mớ rau cải mà vợ mình vừa xô xát vừa hất tung tóe, cái dáng gia trưởng mất đi đâu để nhường chổ là hình ảnh nhu nhược, hèn hèn khi để cho hai người đàn bà đánh nhau.
        Hôm ấy khi đi chợ về, tâm trạng tôi thật nặng nề khó tả, hình ảnh chị áo quần rách bươm, ngồi ôm đầu gục giữa chợ làm cho mọi người xót xa nhưng cũng có người đay nghiến, họ nguyền rủa "cho chết cái tội lấy chồng người".
        Cuộc sống là như thế !Hình ảnh của chị làm niềm tin trong tôi bị vỡ vụn !!
                                                                                                                      Bảo Nghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét