Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Facebook

             Con bé lầm bầm trong miệng, tay bấm điện thoại vào facebook xóa mấy tấm hình vừa mới được đưa lên. Theo thói quen mỗi lần trước khi nghỉ trưa hay trước khi đi ngủ buổi tối tôi đều dùng điện thoại vào facebook để xem hôm nay tâm trạng con bé thế nào và tìm hiểu hơn về con gái của mình...chưa kịp đọc thông tin đã thấy mấy tấm hình của tôi và con bé chểm chệ trên trang cá nhân, bực mình, ngay trong buổi trưa một cú điện thoại liên hồi...sau cùng con bé cũng nhấc máy và đầu dây bên kia là một giọng nói còn ngáy ngủ " Có chuyện gì không mẹ ????"
Chưa kịp đợi con bé nói dứt câu, tôi tuôn ra một tràng
           - Bỏ tất cả các tấm hình xuống cho mẹ..
           - Hình nào vậy mẹ ? 
          - Hình trên facebook chứ hình gì, mẹ và con đã thỏa thuận không được đưa và hạn chế không được đưa hình cá nhân và gia đình lên như thế..
           - Me ơi, bây giờ người ta đều như vậy hết mà mình đưa hình đẹp chứ phải xấu đâu mẹ...
           - Tôi đã nói rồi, đẹp xấu gì không cần biết bỏ xuống hết, nếu không hủy kết bạn đi....
           Con bé sau đó nhắn một cái tin thật dài cho tôi; vì biết, gọi điện chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nghe máy. Nội dung tin nhắn: mẹ là một người cực kỳ khó chịu, lạ đời, mẹ chưa đến nỗi già sao mà khó tính thế...trên đời này chỉ có duy nhất một mình mẹ là thế, chơi facebook mà không kết bạn với ai, không bao giờ like hoặc comment cho ai cả ngay cả những thông tin của con gái mình, trên trang cá nhân thì không bao giờ có một status ...và.... đang tức giận mà đọc tin nhắn của con bé tôi phải bật cười, con bé nói đúng nhưng biết sao được, tính cách của tôi vậy rồi !. Nhưng mỗi người có quan điểm dùng facebook với mục đích khác nhau, tôi không dám phê phán một ai, vì đó chỉ là một thế giới ảo; tuy nhiên đối với tôi, tôi dùng facebook là để phần nào biết thêm về con gái của mình, không dám chắc là biết tất cả nhưng một phần nào đó để hiều hơn về con và tôi không có thời gian để lang thang trên mạng, vì thế facebook sẽ nơi để tôi đọc nhanh những nội dung mà mọi người share trong ngày, nó có thể mang tính thời sự, cấp thiết và cũng thiết thực...; tuy nhiên con bé đã không thực hiện lời cam kết với mẹ, chị ta rất tùy hứng, rất bộc phát, tính cách chị ấy khác hơn tôi rất nhiều, trong đó có ưu điểm, cũng có không it nhược điểm cần phải hạn chế. Con bé là người năng động, thích sôi nổi, cũng thích thể hiện, bộc lộ tâm tư tình cảm của thế hệ trẻ, tôi lại thích con cũng có tính cách giống tôi, mặc dù bây giờ việc đưa những sinh hoạt hoạt đời thường của cá nhân lên facebook là chuyện thường ngày ở huyện.
             - BB, mẹ thấy những status của con có cái rất dễ thương nhưng có cái cũng rất kỳ cục, có nhất thiết cái gì cũng phải đưa lên facebook, nếu có gì đó cần chia sẻ hãy nói với mẹ hay với một ai khác mà con cảm thấy tin cậy có hay hơn không; không nhất thiết có tâm trạng cũng phải cho bàn dân thiên hạ biết. Những cái mẹ share cho con có nội dung hay, có ích để con cần đọc, không nhất thiết cái chi chi của con mẹ cũng phải like.  Chưa chắc cái mẹ like là thật lòng mẹ tâm đắc
              Chơi facebook đã trở thành một trào lưu, tuy nhiên có người đã quá đà xem như là nơi để mình tự do thể hiện, tự do phát ngôn... . mình đọc để phán đoán và chiêm nghiệm lại, tôi không dám bàn luận, cũng không dám chê trách, chỉ đang điều chỉnh con bé ở nhà.
               Có những chuyện xảy ra giữa hai mẹ con mà bây giờ kể lạị cười vỡ bụng. Đợt con bé được nghỉ học về thăm nhà, dịp đó con bé lại đưa những tấm hình của gia đình đi chơi lên, biết tôi không đồng ý con bé chờ lúc mẹ vui vẻ nói:
               - Mẹ vào like cho con một cái đi và comment nội dung gì cũng được, chê cũng được ...
              - Mẹ không thích như thế đâu, sao lúc nào con cũng thích đưa hình mình lên thế, mình đâu phải giới nghệ sĩ...đang lúc giải thích cho con bé, thì nó bất ngờ giật điện thoại của tôi chạy lên phòng khách, vừa chạy vừa bấm điện thoại vào trang cá nhân của tôi vừa bấm like rồi cười la lớn "like một cái dùm nè, cám ơn mẹ nhiều.." hai mẹ con rượt nhau té lăn cù rồi cười rũ rượi..làm hai người đàn ông trong nhà hốt hoảng chạy theo lên xem có chuyện gì đã xảy ra.
               Thế đó, tôi đành bó tay, bây giờ mỗi dịp gia đình có đi chơi ở đâu rồi chụp hình, tôi đều nhỏ nhẹ, nhắc nhở đừng đưa hình lên con nhé, con bé nhìn tôi cười hết cở "con không hứa à nghe !".
                 Ôi ! Thời đại của facebook...
                                                                                                                        Bảo Nghi

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Một chuyến trở về vội vã

        Hà Nội đón anh bằng một cơn mưa rào thật lớn, mưa chợt đến chợt đi như mưa Sài Gòn rồi ráo tạnh, chẳng để lại một chút hơi lạnh của mưa mặc dù giọt mưa rơi rất nặng hạt. Thành phố vẫn vậy, vẫn bộn bề, tất bật nhưng vẫn còn thông thoáng nhẹ nhàng hơn ở Sài Gòn. Cái nắng sau cơn mưa thật khó chịu, nó gay gắt lạ thường như cô gái đỏng đảnh kiêu kỳ. 
        Chiếc taxi cứ vùn vụt lao đi trên con đường cao tốc rồi vụt lướt qua cầu Nhật Tân với tám làn xe chạy, chiếc cầu to, sừng sững đầy vẻ kiêu hãnh, hùng dũng và hiện đại. 
        Sau khi check in anh cùng đoàn người lần lượt lên máy bay, yên vị nhìn qua ngoài cửa sổ, thành phố dần dần mất hút sau làn mây trắng. Tiếng của Cơ trưởng báo cho hành khách biết máy bay đang ở độ cao, tốc độ bay, mấy giờ máy bay hạ cánh...cuối cùng là lời chúc và hẹn gặp lại
        Sau khi cất hành lý vào phòng anh vội vã dùng cơm văn phòng kề bên khách sạn rồi đến nơi làm việc ngay. Suốt ba giờ đồng hồ làm việc với mớ hồ sơ được chuẩn bị cả nữa tháng, xong việc, anh thở phào nhẹ nhỏm.        
        Lại book vé đổi chuyến, ngày mai gấp rút bay về Sài Gòn, chưa có lần nào mà chuyến công tác tất bật và mệt mõi như lần này.
       Sáng 6h taxi Nội Bài lại đến khách sạn đón anh, chuyến bay khởi hành lúc 9h30 mà mọi người khuyên anh nên đi sớm để tránh kẹt xe. Buổi sáng, Hà Nội vẫn còn giữ được không gian yên bình, trong trẻo, bên kia là Hồ Tây vẫn bàng bạc hơi sương, dọc bờ hồ rất nhiều người đang tập thể dục, đường phố vẫn còn vắng vẻ, thi thoảng có vài chiếc xe bốn bánh chạy vụt qua
        Anh lại không gặp cô ấy, anh định tạo cho cô ấy một sự bất ngờ khi gặp, nên anh không báo trước nhưng bây giờ lại quay về nên anh lại đành im lặng. Thế là không gặp được em. Thôi hẹn em vậy, Du Ca nhé!
         Hà Nội có một phần tâm hồn anh với Hồ Tây bãng lãng sương mờ những ngày cuối đông, Hà Nội với những đêm khuya với tiếng rao bánh khúc nóng hổi, Hà Nội có những con phố đầy hoa bằng lăng tím hay Hà Nội với gốc hoa sữa già với ngàn ngạt mùi hương...
          Tạm biệt, hẹn ngày anh sẽ quay lại...
                                                                                                                    Bảo Nghi

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Tháng bảy, đêm thành phố...


Đã thật lâu cô không đi dạo khi thành phố về đêm, có lẽ những chuyến công tác, những lần trở về nhà, những công việc sự vụ dành cho gia đình ở thành phố này là những con đường, những địa chỉ quen thuộc mà cô thường đi qua …chứ không như đêm nay, một cuộc đi dạo bất đắc dĩ, một đêm không định sẳn trên những con đường xa lạ của thành phố, mà có lẽ cô chưa có dịp để được đi ngang qua nó.

Người bạn chở cô cứ mải miết chạy, hai người không nói gì cả mà có chăng cũng chẳng biết phải nói gì, mở lời thế nào khi hai tâm hồn cũng đang ngồn ngộn đầy những trăn trở, u uất …và tự hai con người, tự bản thân cũng không biết sẽ bắt đầu câu chuyện từ đâu, mở lời thế nào khi cả hai cũng cảm nhận được cuộc gặp mặt với tâm trạng khó hiểu từ hai phía.

Thành phố về đêm thật đẹp, lung linh đầy ánh điện, những tòa cao ốc sừng sững như một niềm kiêu hãnh của người thành phố, những kios, những trung tâm, hội quán… đã nâng tầm thành phố lên đẳng cấp để mọi người phải hối hả, phải chật vật cạnh tranh nhau đến để mà được sống, được hưởng thụ. Những con phố rộng thênh thang với nhiều làn xe chạy, mọi người cứ chạy lướt qua, chẳng quan tâm gì xe bên cạnh và cũng mặc nhiên họ chẳng để ý đến hai ngưởi này. Ngồi trên xe mà tâm trạng thật sự khó chịu, đi tiếp hay dừng lại, đi đâu, với mục đích gì…nếu có đi dạo thì cả hai cùng một ý tưởng cùng hào hứng, đằng này người bạn thì cứ chạy và im lặng, rồi bạn đề nghị tìm một chổ để “uống”...mà cô thì thật lòng áy ngại trước lời đề nghị, cuộc đi cứ tiếp tục kéo dài và bạn cô thì không có phản ứng rõ ràng, không mạnh mẽ cũng chẳng thiết tha. Ôi, một buổi gặp mặt thật kỳ lạ với nhiều tâm trạng, cảm xúc mà trong đời cô chưa từng gặp.

Ngồi phía sau xe nhiều lần cô định đề nghị quay về nhưng cảm thấy không thể nói vì thấy không được tế nhị, mà dừng lại chọn một chổ nào đó để ngồi, để hàn huyên …thì có tiện lắm không, ý nào cũng thấy không ổn cả. Cô cảm nhận người bạn của mình cũng đầy tâm trạng, đôi mắt biểu hiện sự mệt mõi, buồn chán…cảm xúc muốn chia sẻ, muốn an ủi, vỗ về một tâm hồn đang đau khổ, nhưng có gì đó đã níu cô lại… Thực tế cô cũng chưa lường trước cảm giác này, cô vẫn tin bạn mình đủ bản lĩnh và mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau về tinh thần. Khác từ trong lần gặp mặt đầu tiên, khác với những lời nói trò chuyện trong tin nhắn…ở đó là tất cả sự mạnh mẽ, lạc quan,tếu táo, ngạo nghễ …bay đâu mất và trước mặt cô là một người với sự mệt mõi, buồn chán…. với một tâm trạng thật tệ !.Có cái gì đó thật khó hiểu ở trong bạn mình mà cô không lý giải được. Ngồi trước con người này cô cũng mất dần sự tự tin của bản thân mình, giữa một không gian có hoa, có cây xanh, có nước chảy như tiếng mưa rơi và tiếng đàn tiếng hát thật hay nhưng luồng sinh khí của người bạn đã làm cho buổi nói chuyện tẻ nhạt và u uất lạ thường.

Vừa bước xuống xe định nói một câu gì đó để chia tay sau một đoạn đường dài và rất dài quanh co trong thành phố, cô vội vã chào tạm biệt với một câu nói “Về nhe” thật nhẹ và không dám nhìn thẳng vào bạn mình, vì cô ngại sẽ đối diện với đôi mắt ấy, con người ấy ….đâu mất rồi người mà trước đây mỗi khi nói ra một điều gì cũng làm cô phải bật cười ?  Mong rằng bạn vẫn mãi là người mạnh mẽ, lạc quan, ngạo nghễ gói gọn trong hai từ “tưng tửng” mà cô đã đặt tên.  

Đêm thành phố đầy sao, nhiều ánh điện, nhiều xe cộ… và cũng nhiều khắc khoải!

                                                                           Bảo Nghi

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Hãy yêu như chưa yêu lần nào...?

             Ngày mai là ngày cuối của đợt học "Cập nhật kiến thức cho lãnh đạo cấp phòng" trong tỉnh, một tuần trôi qua thật chậm với những bài giảng chính trị dài lê thê và buồn ngủ của giảng viên. Tội cho người giảng bài, nội dung thì khô khan mà người giảng thì chưa đủ làm mới, chưa đủ nhiều thông tin cập nhật mọi lĩnh vực cho học viên tỉnh ngủ trong tiết trời cực nóng của xứ sở như sa mạc này. 
              Ngồi kế bên tôi, là cô gái nhỏ kém tôi gần năm, sáu tuổi, em mũm mĩm, dễ thương, chân chất và hồn hậu, em chỉ hơn tôi là đã qua hai lần đò, hôn nhân đầy bất trắc. Với tấm lòng dung dị, yêu hết mình của em không thể níu giữ sợi dây tơ hồng mà ông tơ bà nguyệt gắn vào cho em. Em kể tôi nghe câu chuyện của mình nghe thật nhẹ nhàng như em đang kể chuyện của một ai đó, chứ không phải của riêng mình. Em yêu thật lòng, yêu vô điều kiện nhưng cuộc sống lại không đáp trả cho một tấm lòng nhân hậu và thiết tha với người mình yêu. Em mở điện thoại cho tôi xem ảnh cưới của mình, tấm ảnh cô dâu và chú rể mặt ngời ngợi hạnh phúc, cô dâu trong chiếc áo cưới trắng tinh khôi cười rạng rỡ bên chú rể đứng tuổi, điềm đạm. Một tấm hình thật đẹp, có ai ngờ nó vẫn chỉ là một tấm hình, nó chỉ kịp lưu lại thời khắc hạnh phúc ấy trong chốc lát để rồi ...hạnh phúc cứ vuột khỏi tay em, mặc dù em luôn cố giữ, như em nói, đến bây giờ em vẫn để tấm hình phóng to ấy trong phòng ngủ, vì em không thể quên người đàn ông của mình một thời...
       
                                               Sưu tầm
              Ngồi nghe em kể chuyện, tôi cảm thấy phụ nữ xung quanh mình đều bất hạnh ở mọi góc độ trong cuộc sống, để nhìn một phong thái đĩnh đạc, chuyên nghiệp trong công việc của những nữ công chức, những nữ trí thức...ai có hiểu rằng mỗi bóng hồng kia là những tâm hồn mong manh dễ vỡ, dễ bị tổn thương; mặc dù bên ngoài đầy vẻ tự tin, hoạt bát và năng động trong công việc, họ vẫn cần một bờ vai vững chãi khi đêm về, một lời chia sẻ, một cái ôm siết chặt để tiếp sức cho họ trong công việc với vai trò của một người vợ, người mẹ, người của công việc ngoài xã hội.
         Tôi động viên em và hy vọng cuộc sống sẽ cho em những niềm vui, tiếp sức cho em trong những ngày sắp tới vì em còn rất trẻ, em cứ tin rằng giữa bộn bề của những mớ hổn độn trong cuộc sống sẽ có những thứ thật chỉnh chu, thật khớp đúng với tâm hồn và con người của em. Nhưng có một điều tôi khuyên em, cuộc sống còn có nhiều cái hay, cái đẹp, cái thật ý nghĩa không hẳn chỉ có hôn nhân là cứu cánh cuộc đời, hãy tìm cho mình một người bạn tâm giao để vui trong cuộc sống, còn bến bờ hôn nhân hãy đứng từ xa chiêm nghiệm, nếu bước vào rồi thì ... Tôi khuyên em như thế có cực đoan quá không ? Vì tôi chưa như em, chưa thấu hiểu hết tâm trạng hụt hẫng ấy. Em nhìn xa xăm...và nói, cuộc sống thật khó đúng không chị...?
         Tôi nhớ có một bài hát lời thật hay "Hãy yêu như chưa yêu lần nào..." có thật thế không ? Khi thực tế không chỉ có màu hồng, hẳn đúng không em ?!

                                                                                                                          Bảo Nghi

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Tôi, lại hẹn hò

          Chiều nay không như những chiều qua, tôi hồi hộp, rộn ràng với niềm vui khó tả. Cái cảm giác này đã quá lâu, thật lâu tôi mới được gặp lại tuy rằng ý nghĩa, khung cảnh và đối tượng hẹn hò có khác đi rất nhiều. Lật đật dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị lựa chọn một bộ quần áo thật đẹp theo đề nghị của người hẹn hò. Cảm xúc ngày xưa lại quay về trong tôi nhưng bây giờ khác đi rất nhiều..."Mẹ, chiều nay đến đón con mặc đồ đẹp, chở con đi dạo". Cầm tờ giấy do cậu nhóc viết vội vàng đặt trên bàn ăn, chưa kịp thay bộ đồ đi làm, tôi kéo ghế ngồi xuống, ngắm tờ giấy trong tay, nhìn nét chữ của người đàn ông nhỏ của tôi, sao mà dễ thương lạ, cậu nhỏ này cũng lém thật, dặn mẹ phải mặc đồ đẹp, một chút tự ái thoáng qua trong tôi, hàng ngày đón cậu đi học về tôi mặc đồ xấu chắc ?
        
                                                                                                                  Sưu tầm
          Đúng giờ, tôi đứng trước cổng trường đón người đàn ông cao một mét bảy mươi lăm của tôi, tôi đang chờ đón câu nói thứ hai sau câu thưa gởi" Mẹ, con đi học về" là câu nói "Đồ đẹp nha !". Nhưng sau gọng kính cận dày bốn năm đi-ốp kia là một gương mặt xụ xuống 
          - "Sao mẹ mặc đồ này" 
         - Tôi thoáng ngỡ ngàng với gu thẩm mỹ của người đàn ông nhỏ của tôi " Áo này mẹ mới may mặc ai cũng khen đẹp hết mà"
          - "Con không thích mẹ mặc váy" 
         - "Chứ con thích mẹ mặc gì, con dặn mẹ mặc đồ đẹp mà. Mà Milo làm mẹ tự ái lắm nhe, hàng ngày đón con mẹ mặc đồ xấu lắm sao mà phải dặn mẹ mặc đẹp"
         - Ngồi phía sau, cu cậu nói  " Con không thích mẹ mặc váy, con thích mẹ mặc quần lững màu đen, áo thun màu xám, nhìn mẹ trông sang hơn nhiều". 
          - Úi trời !
         Vừa chạy xe tôi cười to đến nỗi những người đi trên đường phải quay lại nhìn. Như vậy chứng tỏ, cậu nhà không thích mẹ mặc váy. Người đàn ông năm nay mới vào lớp chín mà có những sở thích rất cụ non. Cậu ta ít nói, trầm tính và rất hiền, nhiều khi trông ngố là đằng khác nhưng lại khó tính trong cách nhìn nhận cái đẹp rồi
 
                                                                    Sưu tầm
         Những khi đến đón cậu đi học thêm về cậu đều đề nghị mẹ chạy vòng Quảng trường và chạy dọc xuống biển, trên đường đi người đàn ông này bắt đầu kể chuyện trong lớp cho mẹ nghe và đưa ra những bình luận, phê phán thật gắt gao, đúng là một ông cụ non đây. Tính tình cậu nhỏ khác một trời với chị, BB hoạt bát, năng động và thích nghi với môi trường ồn ào, náo nhiệt bao nhiêu thì cậu này lại ít nói, ít hòa đồng và cũng hơi khó tính.
          Buổi hẹn hò coi như thất bại năm mươi phần trăm vì cái váy, nhưng không sao, chàng ta lại có dịp cho mẹ biết về sở thích ăn mặc và yêu mẹ như thế nào.
           Cuộc hẹn nào cũng đều có ý nghĩa, nó đánh dấu một mốc thời gian quan trọng cho một mối quan hệ mới và khởi điểm cho một mối quan hệ kế tiếp.
            Trên đường đi cô đang nghĩ về một cuộc hẹn hò trong tương lai của người đàn ông này với một người phụ nữ khác cùng trang lứa.
             Cô nghĩ "Quy luật cuộc sống !". Con trai cô sẽ hẹn hò và con trai cô sẽ hạnh phúc !
                                                                                                                           Bảo Nghi