Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Tháng bảy, đêm thành phố...


Đã thật lâu cô không đi dạo khi thành phố về đêm, có lẽ những chuyến công tác, những lần trở về nhà, những công việc sự vụ dành cho gia đình ở thành phố này là những con đường, những địa chỉ quen thuộc mà cô thường đi qua …chứ không như đêm nay, một cuộc đi dạo bất đắc dĩ, một đêm không định sẳn trên những con đường xa lạ của thành phố, mà có lẽ cô chưa có dịp để được đi ngang qua nó.

Người bạn chở cô cứ mải miết chạy, hai người không nói gì cả mà có chăng cũng chẳng biết phải nói gì, mở lời thế nào khi hai tâm hồn cũng đang ngồn ngộn đầy những trăn trở, u uất …và tự hai con người, tự bản thân cũng không biết sẽ bắt đầu câu chuyện từ đâu, mở lời thế nào khi cả hai cũng cảm nhận được cuộc gặp mặt với tâm trạng khó hiểu từ hai phía.

Thành phố về đêm thật đẹp, lung linh đầy ánh điện, những tòa cao ốc sừng sững như một niềm kiêu hãnh của người thành phố, những kios, những trung tâm, hội quán… đã nâng tầm thành phố lên đẳng cấp để mọi người phải hối hả, phải chật vật cạnh tranh nhau đến để mà được sống, được hưởng thụ. Những con phố rộng thênh thang với nhiều làn xe chạy, mọi người cứ chạy lướt qua, chẳng quan tâm gì xe bên cạnh và cũng mặc nhiên họ chẳng để ý đến hai ngưởi này. Ngồi trên xe mà tâm trạng thật sự khó chịu, đi tiếp hay dừng lại, đi đâu, với mục đích gì…nếu có đi dạo thì cả hai cùng một ý tưởng cùng hào hứng, đằng này người bạn thì cứ chạy và im lặng, rồi bạn đề nghị tìm một chổ để “uống”...mà cô thì thật lòng áy ngại trước lời đề nghị, cuộc đi cứ tiếp tục kéo dài và bạn cô thì không có phản ứng rõ ràng, không mạnh mẽ cũng chẳng thiết tha. Ôi, một buổi gặp mặt thật kỳ lạ với nhiều tâm trạng, cảm xúc mà trong đời cô chưa từng gặp.

Ngồi phía sau xe nhiều lần cô định đề nghị quay về nhưng cảm thấy không thể nói vì thấy không được tế nhị, mà dừng lại chọn một chổ nào đó để ngồi, để hàn huyên …thì có tiện lắm không, ý nào cũng thấy không ổn cả. Cô cảm nhận người bạn của mình cũng đầy tâm trạng, đôi mắt biểu hiện sự mệt mõi, buồn chán…cảm xúc muốn chia sẻ, muốn an ủi, vỗ về một tâm hồn đang đau khổ, nhưng có gì đó đã níu cô lại… Thực tế cô cũng chưa lường trước cảm giác này, cô vẫn tin bạn mình đủ bản lĩnh và mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau về tinh thần. Khác từ trong lần gặp mặt đầu tiên, khác với những lời nói trò chuyện trong tin nhắn…ở đó là tất cả sự mạnh mẽ, lạc quan,tếu táo, ngạo nghễ …bay đâu mất và trước mặt cô là một người với sự mệt mõi, buồn chán…. với một tâm trạng thật tệ !.Có cái gì đó thật khó hiểu ở trong bạn mình mà cô không lý giải được. Ngồi trước con người này cô cũng mất dần sự tự tin của bản thân mình, giữa một không gian có hoa, có cây xanh, có nước chảy như tiếng mưa rơi và tiếng đàn tiếng hát thật hay nhưng luồng sinh khí của người bạn đã làm cho buổi nói chuyện tẻ nhạt và u uất lạ thường.

Vừa bước xuống xe định nói một câu gì đó để chia tay sau một đoạn đường dài và rất dài quanh co trong thành phố, cô vội vã chào tạm biệt với một câu nói “Về nhe” thật nhẹ và không dám nhìn thẳng vào bạn mình, vì cô ngại sẽ đối diện với đôi mắt ấy, con người ấy ….đâu mất rồi người mà trước đây mỗi khi nói ra một điều gì cũng làm cô phải bật cười ?  Mong rằng bạn vẫn mãi là người mạnh mẽ, lạc quan, ngạo nghễ gói gọn trong hai từ “tưng tửng” mà cô đã đặt tên.  

Đêm thành phố đầy sao, nhiều ánh điện, nhiều xe cộ… và cũng nhiều khắc khoải!

                                                                           Bảo Nghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét