Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Một chuyến đi...

             Thành phố sương mù đón chúng tôi bằng những trận cười long trời lỡ đất của nhóm phượt đặc biệt này. Lần đầu tiên trong đời tôi đi như thế, để được một chuyến đi như thế này tôi đã đấu tranh gạt bỏ tất cả những gì vướng bận, lăn tăn...như ai đó đã từng nói rằng "...hãy sống một chút gì đó cho mình đi sẽ thấy tâm hồn nhẹ tựa lông hồng...". Chẳng biết sao, mỗi lần trở lại thành phố này tôi như được trở về nhà. Cuộc đi vui đến bất ngờ nhưng trong tâm khảm mỗi người vẫn có những suy tư theo cách riêng của mình. Còn tôi một giây phút nào đó vẫn ước ao cũng khung cảnh này, con đường này và bầu trời này chỉ có một mình mình để ngồi suy tư và viết lách...và nhớ về một điều gì đó đã qua...Trời thật đẹp, cái đẹp bàng bạc hơi sương với khung cảnh đường đi với muôn trùng cây cỏ hoa lá hoang vu, không gian làm cho tâm hồn của mọi người nhất là những người nhạy cảm như tôi như muốn hét vang lên giữa thiên nhiên sương mù này : Ôi! tôi yêu nơi này quá!
           Con đường đi đã qua bao nhiêu lần nhưng hôm nay có những cảm giác thật kỳ lạ. Vui có, buồn có, bâng khuâng có, da diết khắc khoải có...hãy cho tôi một lần sống thật lòng với chính mình không còn vai trò người vợ, người mẹ, người của công việc... rong ruổi trên đường để thấy tâm hồn mình đâu đến nỗi già cội mặc dù tuổi của mình ngày một lớn hơn.
         Ngày về tôi mới biết một tin trong đoàn có một cô bạn một tuần nữa có quyết định... thế mới biết cuộc sống vô thường, mong manh. Cô ấy vẫn cười đùa, sôi nổi và là người hoạt náo nhất, thầm cảm phục tâm hồn ấy vững chải và mạnh mẽ, cô quyết định bước qua ngưỡng khó nhất của cuộc sống hôn nhân một cách nhẹ nhàng như khi nó đến. Thế mới biết, cuộc sống vẫn còn chông chênh ai vững tay thì níu giữ...
        Cám ơn các bạn đã cho những khoảnh khắc vui nhộn, tếu táo...
        Thành phố ngàn thông xanh và đầy tình yêu da diết chưa dám ngỏ !
                                                                                                                          Bảo Nghi

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

Lăn tăn cho ngày phụ nữ...

            Đã qua ngày 20/10, đi ngang những xe chở rác, đi qua cửa những ngôi nhà trong phố và đi dọc những phòng ở cơ quan...những giỏ rác với ngồn ngộn những bó hoa đã héo úa bị vứt bỏ không thương tiếc. Cuộc sống càng chuộng hình thức với muôn màu muôn vẻ, không biết bên trong đó thực chất vấn đề cốt lõi như thế nào nhưng những ngày này bông hoa mặc sức được hét với giá trên trời.              
          Ngồi bàn tiệc bên này chúng tôi thấy khu vực bên phía kia nhà hàng đang chuẩn bị cho một thực khách cũng dạng VIP. Một bình hoa lớn hẳn đến khoảng hơn trăm hoa hồng được kết tỉ mỉ, sang trọng, bên trên là một ruy băng đỏ gắn một chiếc thiệp to với dòng chữ: Mừng sinh nhật vợ yêu !. Bàn bên đây chúng tôi có phụ nữ lẫn những đấng mày râu trầm trồ thán phục, có người xuýt xoa, có người ngưỡng mộ, có người cười tủm tỉm, có người nhìn rồi lại nhìn sang hướng khác lắc đầu...cũng một sự việc mà có quá nhiều cung bậc cảm xúc thể hiện. Riêng cánh công chức làm ngành tài chính như chúng tôi thường thực tế hơn, tính toán hơn và cũng không ít dự phòng lo xa hơn thì hầu như sự việc trên được chứng kiến để thấy cuộc sống còn đẹp lắm nhưng nếu để được làm như thế thì có lẽ không ai lại thực hiện. Một bó hoa nho nhỏ, một món quà tượng trưng, một bửa ăn ngoài quán hay một chầu cà phê vẫn làm ấm lòng những người phụ nữ và hoặc nếu chỉ một lời nhắn tin chân thành cũng làm cho bầu trời của Eva đẹp muôn màu.
          Nhìn những cánh hoa được công nhân làm vệ sinh xúc bỏ vào xe chở rác mới thấy cuộc sống không có gì là vĩnh cửu, cuộc sống quá vô thường với bao điều thay đổi. Phụ nữ có quá nhiều ngày để yêu thương, để được nhắc nhở nhưng cuộc sống cũng cho thấy rằng người đau khổ nhất trong cuộc sống cũng chính là phụ nữ. Có quá nghịch lý không mọi người ?
           Mỗi cánh hoa như một người phụ nữ ! Ngày 20/10 đôi dòng cho người phụ nữ tôi yêu!

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Ngoài kia gió thổi

          Những cơn mưa cuối mùa còn sót lại, ầm ào trút nước, để nhường lại những cơn gió vào đông. Tiết trời bắt đầu có sự thay đổi, sáng nay trời se lạnh, bầu trời âm u, vần vũ như còn vương vấn một vài cơn mưa. 
       
                                                                                                          Sưu tầm
           Mỗi khi mùa gió về, cảm giác nao nao buồn giữa cái thị xã nhỏ bé đang dần được nâng lên tầm thành phố. Thành phố có những con đường còn vắng vẻ ánh đèn, thành phố chỉ đông đúc, nhộn nhịp vào những dịp lễ tết, vì những lúc như thế những đứa con xa quê bôn ba vào thành phố lớn kiếm việc mưu sinh có cơ hội và điều kiện mới quay về nhà và ít nhiều cảm được cái lạnh của khí trời buồn hiu hắt...mà chắc rằng không ai không thể nào quên. Mỗi tối, khi ánh đèn đường bật lên mình lại nhớ quay quắt ánh đèn Sài Gòn. Đứa nhỏ khi cất tiếng khóc chào đời và lớn lên tại thành phố lớn nhưng cuộc sống đưa đẩy lập nghiệp tại một thành phố nhỏ, với những gì cũng nho nhỏ đôi khi luộm thuộm sơ sài mặc dù sự cố gắng của con người đã cố nhưng vì chỉ là giới hạn.
         Đêm về ở một vùng biển trên bản đồ địa lý nó vẫn còn mang nét sơ khai, bàng bạc buồn đưa người ta đến những nỗi nhớ mơ hồ về một vùng ký ức xa xôi. Đi trên phố vắng, thi thoảng vài chiếc xe mô tô vụt lướt qua và biến mất trong màn đêm, thấp thoáng là vài chiếc xe đạp của các bạn học sinh cấp ba đi học thêm về muộn...tất tả, gò lưng trước cơn gió ngược và cái lạnh chuyển mùa..nhìn cảnh ấy mình lại nhớ về người bạn nhỏ!
      
                                                                                                  Sưu tầm
          Nhớ những ngày đứng trước hiên nhà cô giáo trong những tối mùa gió lạnh thế này để đón bạn nhỏ tan lớp học thêm, trời càng tối, nhìn gương mặt bạn bơ phờ sau một ngày chỉ học...trái tim người mẹ thổn thức và bên kia hình ảnh cô cậu  học trò không có ba mẹ đến đón lọc cọc đạp xe về trong đêm...hình ảnh ấy vẫn theo mình trong suốt những ngày khi trời trở đông. Mỗi tin nhắn gởi về bạn đều hỏi "Gió có về chưa mẹ và trời có lạnh lắm không ?"
        Bây giờ bạn nhỏ đã vào thành phố lớn học, đã là một cô sinh viên năm tư đầy nhiệt huyết, mặc dù sống ở thành phố náo nhiệt nhưng bạn nhỏ vẫn không quên mùa gió quê nhà, mỗi tin nhắn, mỗi cuộc điện thoại bạn đều hỏi, tuy dù bạn vẫn khẳng định bạn không thích mùa gió nhưng bạn vẫn luôn nhớ và đau đáu mỗi khi mùa gió về.
         Tối nay mình sẽ nhắn tin "Hình như gió về sớm hơn..."
         Ngoài kia gió thổi và trời đã sắp vào đông!

                                                                                                                   Bảo nghi

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

Tản mạn

         
         Nếu bạn là người hướng ngoại bạn thích công việc, bạn bè mang tính cộng đồng cao, khi đó bạn làm việc sẽ dễ dàng thành công vì ở đó bạn dễ kết nối với mọi người; còn nếu bạn là người hướng nội bạn làm việc độc lập, bạn thiên về người làm nghiên cứu, tư duy... nhưng đó là công việc, còn góc độ tình cảm nó trở thành một vấn đề thật khó lý giải. Nó giống như bạn là người thích ăn, thèm ăn và thường ăn những món ăn có nước, ví như: bún, phở, miến...lâu lâu bất đắc dĩ vì không có những món khoái khẩu của bạn, bắt buộc bạn phải ăn những món khô: cơm tấm,bánh xèo, bánh cuốn...thì ôi thôi, bạn chỉ làm vừa lòng cái dạ dày của mình chứ thật ra cái miệng của bạn sẽ lên tiếng. Trong cuộc đời không hẳn chỉ là vậy, có thể có những lúc bạn khẳng định rằng thà bạn nhịn đói để chờ được ăn món mà mình thích chứ chắc rằng không ăn những món khác...nhưng tới giai đoạn nào đó, ở một hoàn cảnh cụ thể nào đó vô tình bạn ăn cái món trước đây không phải là món khoái khẩu của mình...lúc đó bạn cảm thấy nó ngon và rất ngon nữa đằng khác và suy nghĩ của bạn nói lên rằng "ôi, món này rất lạ, ngon đấy, tại sao trước đây mình ăn không bao giờ nghĩ đến ..." .
          Cuộc sống là thế, giống như khi kết bạn, bạn luôn tìm và dễ rung động trước người có sở thích giống mình, nếu bạn tính trầm, ít hoạt ngôn, bạn sẽ không thích những người liến thoáng, ồn ào, họ như những cơn lốc, tuôn trào cảm xúc với bất cứ ai ...trong các cuộc vui nếu thiếu họ cuộc họp mặt sẽ không bao giờ thành công. Và bạn đang trong không khí ấy, những con người ấy, bạn cười bạn tán thưởng những câu bông đùa của họ một cách thật lòng nhưng để cho bạn một sự lựa chọn, chọn một người mà để bạn nói hết được những suy nghĩ thầm kín nhất của mình thì chắc chắn rằng cái con người hoạt ngôn kia không phải là người mà bạn tin tưởng để đặt niềm tin bộc bạch. Nhưng cuộc sống cho ta thấy rằng, qua thời gian, qua những trãi nghiệm...người mà bạn không bao giờ nghĩ đến, một lúc nào đó bạn lại dễ dàng bộc bạch hết với họ, bạn khóc cười với họ khi biết rằng họ đang đem lại niềm vui đến cho bạn.
        Có những niềm vui thật khó lý giải, chỉ là câu nói bông đùa, tưng tửng nhưng nó lại cho bạn nhớ lâu, hình như cuộc sống có quá nhiều nỗi lo nên cần những câu bông đùa vô thưởng vô phạt ấy. Mà người nói ra những câu nói ấy lại là người mà bạn không bao giờ nghĩ đến. Họ có cái cho bạn tin, họ có cái thật dễ thương mà đôi khi bạn tưởng chừng mình không cảm được và họ cười nhiều, tếu táo nhiều nhưng ...chưa chắc họ là người có nhiều niềm vui nhất.
     Điều quan trọng là khi buồn bạn lại nhớ đến họ ! Có quá bất công cho họ không ?
                                                                                                                       Bảo Nghi