Thành phố sương mù đón chúng tôi bằng những trận cười long trời lỡ đất của nhóm phượt đặc biệt này. Lần đầu tiên trong đời tôi đi như thế, để được một chuyến đi như thế này tôi đã đấu tranh gạt bỏ tất cả những gì vướng bận, lăn tăn...như ai đó đã từng nói rằng "...hãy sống một chút gì đó cho mình đi sẽ thấy tâm hồn nhẹ tựa lông hồng...". Chẳng biết sao, mỗi lần trở lại thành phố này tôi như được trở về nhà. Cuộc đi vui đến bất ngờ nhưng trong tâm khảm mỗi người vẫn có những suy tư theo cách riêng của mình. Còn tôi một giây phút nào đó vẫn ước ao cũng khung cảnh này, con đường này và bầu trời này chỉ có một mình mình để ngồi suy tư và viết lách...và nhớ về một điều gì đó đã qua...Trời thật đẹp, cái đẹp bàng bạc hơi sương với khung cảnh đường đi với muôn trùng cây cỏ hoa lá hoang vu, không gian làm cho tâm hồn của mọi người nhất là những người nhạy cảm như tôi như muốn hét vang lên giữa thiên nhiên sương mù này : Ôi! tôi yêu nơi này quá!
Con đường đi đã qua bao nhiêu lần nhưng hôm nay có những cảm giác thật kỳ lạ. Vui có, buồn có, bâng khuâng có, da diết khắc khoải có...hãy cho tôi một lần sống thật lòng với chính mình không còn vai trò người vợ, người mẹ, người của công việc... rong ruổi trên đường để thấy tâm hồn mình đâu đến nỗi già cội mặc dù tuổi của mình ngày một lớn hơn.
Ngày về tôi mới biết một tin trong đoàn có một cô bạn một tuần nữa có quyết định... thế mới biết cuộc sống vô thường, mong manh. Cô ấy vẫn cười đùa, sôi nổi và là người hoạt náo nhất, thầm cảm phục tâm hồn ấy vững chải và mạnh mẽ, cô quyết định bước qua ngưỡng khó nhất của cuộc sống hôn nhân một cách nhẹ nhàng như khi nó đến. Thế mới biết, cuộc sống vẫn còn chông chênh ai vững tay thì níu giữ...
Cám ơn các bạn đã cho những khoảnh khắc vui nhộn, tếu táo...
Thành phố ngàn thông xanh và đầy tình yêu da diết chưa dám ngỏ !
Bảo Nghi