Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018

Để thành người tử tế...


          Tôi thường sưu tầm những bài viết hay để tặng hai thiên thần của tôi, giống như trước đây tôi đã từng gởi cho hai bạn "Bức thư của Abraham Lincoln gửi thầy giáo của con trai"; thì hôm nay đọc được một tâm thư rất hay nói lên nhiều điều mà mọi người có thể đã từng cảm, từng nghĩ hoặc chưa...thì bây giờ bức tâm thư này đã nói lên hết những điều ấy. 
            Đọc, ngẫm, nghĩ và làm nha hai bạn !
                                                                                                                      Bảo Nghi

                                                Tâm thư gửi chú Đoàn Nguyên Đức 
                                          Người thầy của thế hệ vàng bóng đá Việt Nam
                       
          Thưa chú, cháu là Đoàn Nguyên Khang, công việc chính là dẫn chương trình. Ai cũng bảo cháu là cháu ruột của chú, có lẽ vì cháu có cùng họ, cùng cả chữ đệm với chú. Đôi lần cháu cũng bẽn lẽn mắc cỡ vì được là họ hàng với một người tài năng, có tầm nhìn xa trông rộng và khiêm tốn như chú. Nhưng chú là tỷ phú, còn cháu vẫn đang phấn đấu thành tỷ phú.
         
                                                                                                                    Sưu tầm
             Thưa chú, khi xem đội tuyển U23 thi đấu, cũng như hàng triệu trái tim Việt Nam khác, cháu vỡ òa hạnh phúc với thế hệ cầu thủ tuyệt vời, đẳng cấp và xuất sắc của Việt Nam. Điều khiến cháu ngưỡng mộ khi chú là một trong những người đã ươm mầm cho bóng đá Việt Nam có được ngày hôm nay. Những học viện bóng đá, những câu lạc bộ bóng đá được mọc lên trên khắp cả nước cách đây từ 7-8 năm trước đã tuyển mộ đào tạo những thế hệ cầu thủ nhí chân đất đá bóng nhựa, những đứa trẻ nhà nghèo cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, những đã được dạy dỗ cho ăn học đàng hoàng, phép tắc lễ nghĩa và mời cả huấn luyện viên giỏi về đào tạo các em. Đó cũng lý giải vì sao cháu rất ngạc nhiên trước sự lễ phép, đàng hoàng khi thấy các em ấy dùng tay bới tuyết trắng cho đồng đội mình sút phạt. Cháu đã thấy những cái cúi đầu cảm ơn cổ động viên lặn lội sang Trung Quốc vì họ, cháu đã thấy những khuôn mặt dù không có gì lót bụng cả ngày dài nhưng vẫn nở nụ cười vẫy tay chào người hâm mộ. Cháu rưng rưng nước mắt xúc động thật sự chú ạ.
         
                                                                                                                     Sưu tầm
                 Những bài học đạo đức ấy không thể dạy chỉ một ngày, hai ngày, mà là cả hàng mấy năm trời bên cạnh việc dạy kỹ năng đá bóng, để dạy các em ấy vừa thành tài vừa thành nhân.
           Những bài sinh học đã dạy cho cháu biết, muốn thu quả ngọt từ cây, ngoài hạt giống tốt, ngươi nông dân cần phải tốn công vun trồng chăm sóc. Và cháu thấy chú còn vất vả hơn cả người nông dân ấy nữa chú ạ. Thưa chú, cháu còn rất cảm động khi biết chú đã không sang Trung Quốc vì sợ ảnh hưởng tâm lý thi đấu của các em, chú muốn các em toàn tâm toàn ý cho việc ra sân tốt nhất. Sự hy sinh ấy nó mạnh mẽ biết nhường nào. Là một trong những người có công lớn trong việc phát hiện đào tạo cho các em tỏa sáng nhưng cháu thấy chú chỉ âm thầm quan sát từ xa, cháu cũng mong sẽ thấy chú trên chuyến xe buýt đón đoàn từ Nội Bài về thủ đô. Cháu từng nghĩ, chắc lúc ấy khi theo dõi qua truyền hình, chú đã khóc vì xúc động trước tình cảm của hàng triệu con tim Việt Nam dành cho các cháu. Từ những cầu thủ nhí... đến những chàng trai trưởng thành
       

                                                                                                                     Sưu tầm
             Thưa chú, cháu nghĩ, điều hạnh phúc nhất của người thầy, hay đúng hơn là người cha thứ hai không phải là nhận phần thưởng về mình, mà là nhìn thấy các con mình đã gặt hái được những thành công thắng lợi mà 7,8 năm trước mình cùng các con vẫn đội nắng đội mưa để tương lai đong đầy những giọt nước mắt hạnh phúc của các con mình, chú nhỉ.
           Thưa chú, cháu còn quý chú hơn nữa khi cháu được biết chú là người đã bất chấp những khó khăn vất vả để mời được HLV Park Hang Seo đến Việt Nam. Vì theo chú, những người giỏi, mình phải đích thân đi mời họ, họ mới quý mình, mới trân trọng mình, vì họ cũng tự trọng lắm. Cháu học được điều này ở chú, và cháu thấy ở chú một tầm nhìn rất xa, rất rộng. Người ta thường nói: 'Dưới trướng các tướng tài không có quân sĩ dở'. Và cháu từng nghe mọi người nói:
                             "Muốn đi nhanh, đi một mình. Muốn đi xa, đi nhiều người"
       


                                                                                                                    Sưu tầm
            Các cầu thủ U23 Việt Nam đi xa đến đẳng cấp Châu Lục, không phải chỉ là kết quả của một cá nhân, mà là của cả tập thể, từ các cầu thủ tài năng, đến huấn luyện viên, và cả những người góp công âm thầm như chú. Thế nên, cháu cũng hơi buồn khi mọi người chỉ tung hô một vài cầu thủ nổi bật, mà quên đi bóng đá là môn thể thao đồng đội, nó đến từ sức mạnh của cả một tập thể. Cháu cũng mong các em còn lại không buồn khi mình bị quên lãng trong một khoảnh khắc nào đó, vẫn kề vai sát cánh cùng đồng đội của mình tiếp tục thi đấu mang vẻ vang về cho đất nước.
            Thưa chú, ngay khi mọi người dành nhiều tình cảm cho U23, cháu vẫn dành tình cảm yêu quý đặc biệt dành cho chú.
            Nếu không có những người thầy như chú Đức, có lẽ Việt Nam vẫn còn đang cạnh tranh vị trí với Thái Lan ở sân chơi Sea Games, chứ không thể nhảy một bước xa đến đẳng cấp Châu Lục như vậy, chú ạ. Cháu mong rằng, tương lại sẽ có thêm nhiều người như chú Đức, xây dựng thêm nhiều học viện bóng đá trên khắp Việt Nam, có thêm nhiều lứa cầu thủ giỏi hơn nữa để giúp Việt Nam tiến đến World Cup. Cháu hiểu rằng, thể thao đã giúp những con người vốn dĩ không quen biết trở nên yêu thương nhau hơn, thể thao giúp đưa hình ảnh của đất nước lên một tầm cao hơn, thể thao giúp quảng bá hình ảnh của đất nước tốt hơn. Cháu cũng hy vọng thể thao sẽ được đưa vào trường học nhiều hơn, những câu lạc bộ thể thao tại các trường cấp 2, cấp 3 và đại học sẽ được đẩy mạnh. Học sinh, sinh viên được học 1/2 buổi, thời gian còn lại sẽ dành cho việc học thể thao, để phát hiện thêm nhiều hạt giống cho thể thao nói chung và bóng đá nước nhà nói riêng.
         

                                                                                                                    Sưu tầm
            Thưa chú, cháu mong rằng, khi nhắc đến Việt Nam, quốc tế không chỉ biết đến đây là một đất nước có nhiều thắng cảnh đẹp, ẩm thực phong phú, người dân hiền hòa, mà còn có cả một đội bóng mạnh như khi người ta nhắc đến Brasil, Pháp hay Argentina...Và Việt Nam hoàn toàn có đủ tố chất và điều kiện để được như thế, chú nhỉ. 
            Tổng thống Mỹ John F Kennedy từng nói: "Chúng ta cần phải tìm thời điểm thích hợp để dừng lại và cảm ơn những người đã tạo nên sự khác biệt cho cuộc đời mình" Cháu thích câu nói này, và cháu cám ơn chú đã mang đến sự khác biệt cho bóng đá Việt Nam. Cháu thích cái cách Công Phượng ôm lấy chú, và viết những dòng comment cám ơn chú trên một bài báo. Cháu tin, chỉ có những người thầy có tâm, mới huấn luyện được những học trò có tâm. Có người hỏi cháu rằng, anh có muốn nhắn gửi điều gì đến U23 không. Cháu lặng đi một lúc và nói: 'Nếu được, anh mong các em hãy dành một buổi tối ăn một bữa cơm thân mật với thầy Đức, hay những người thầy đã dạy các em, và nói một câu cám ơn các thầy. Đó là món quà quý nhất mà mọi người thầy trên thế giới này mong mỏi nhất'. 8 năm trước, thầy trò mình từng ngồi với nhau ăn bữa cơm chung đạm bạc, và chắc chắn rằng 8 năm sau, bữa cơm ấy sẽ không bao giờ quên trong ký ức của những thầy trò, mãi mãi về sau.
                                                                        Cám ơn chú Đoàn Nguyên Đức
                                                                                                              Kính thư
                                                                                                Cháu Đoàn Nguyên Khang



Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Trước thềm năm mới...

            Lần nào cũng vậy, mỗi khi lên chùa thăm mấy nhỏ tâm trạng thật khó tả. Nhỏ gọi điện " Mẹ sắp xếp vào thăm mấy em mẹ nha!. Nếu thật sự có thế giới bên kia, chắc mấy nhỏ của tôi trong chùa trách mẹ nhiều lắm, vì lúc nào BB cũng nhắc ngày cho mẹ vào. Cuộc sống quá nhiều thứ để bà mẹ này giống như một vận động viện chạy nước rút, nếu không có BB gọi điện chắc tôi cũng quên vào thành phố để viếng chùa thăm con. Cứ mỗi năm đến Trung thu, Tết đến BB đều nhắc mẹ vào thăm các em ở chùa. Có lần có cả người đàn ông sáu múi đi cùng nhưng thường nhất là BB chở mẹ đi. Ngôi chùa Từ Quang ở ven quốc lộ 1 A, huyện  Bình chánh, một ngôi chùa không được khang trang như những ngôi chùa trong thành phố, ngoài sảnh chính của chùa thì bên ngoài vẫn còn bề bộn không được tươm tất như các ngôi chùa tôi thường đi nhưng đặc biệt đây là ngôi chùa mà các ông bố bà mẹ đã gởi gắm danh phận con mình khi chưa được cất tiếng khóc chào đời, bố mẹ còn chưa biết con mình là trai hay gái.... Nơi tòa chánh điện lung linh ánh phật thì tòa nhà bên là hình ảnh mà ai bước vào đều có một cảm giác thật khó tả, vừa thiêng liêng, vừa ngộ nghĩnh và thật cảm động, trên bước tượng phật lớn cười hiền hòa là những bước tượng của nhiều hài nhi đang quây quần, vui cười, chạy nhảy dưới chân bên phật, dưới chân các con  là bánh, kẹo, sữa... được gắn lên rất nhiều do người đến viếng
                                                                                                                     Sưu tầm
           BB ngồi viết tên vào những mười sáu bộ đồ giấy cho các anh chị em, nào của mẹ, của Út Tiên, của mợ ba, mà nhiều nhất cậu mợ đến năm em, cứ có thai rồi bị hư thai...Ngồi kề bên nhìn BB nắn nót viết tên ... tôi lại nghĩ giá như không có sự cố gì biết đâu BB và Milo sẽ có anh hoặc chị và chắc chắn BB có thêm em. Nhìn con bé kính cẩn trong khi viết, trong khi thắp đèn, trong khi khấn nguyện trước bàn thờ, mới thấy rằng con rất tin vào thế giới bên kia và rất thương anh chị em của mình. Tôi quên là nhỏ lại nhắc mẹ, nhiều khi mẹ bảo chở đi đây đó là nhỏ có thể thoái thác nhưng khi đi viếng chùa hoặc viếng chùa thăm các anh chị em là nhỏ không bao giờ từ chối, mặc dù con đường đi rất xa, nhất là ngày hôm qua hai mẹ con về đến nhà là nhỏ rên rỉ " mỏi lưng quá mẹ ơi". Trời nắng, đường xa và những ngày cận tết, ngoài đường xe cộ tất nập, chằng chịt nhất là trên đường toàn xe tải, mười hai giờ trưa chưa thấy hai mẹ con về là ông, bà và Út Tiên gọi điện liên tục..
                                                                                                                       Sưu tầm
              Thương các con, các cháu đang ở trong chùa nhưng nhìn BB và Milo mình càng thương hơn, nhiều khi mình quá khắc khe, quá nghiêm khắc với con, mình quá tiết kiệm lời khen cho con, vì cứ nghĩ rằng nếu khen thì hai chị em nhà này lại tự mãn, tự cao và một điều quan trọng ngoài kia còn nhiều người đồng lứa giỏi hơn rất nhiều. Minh cứ bảo : "Hãy bước xa hơn, cao hơn  ngày hôm qua nha hai chiến binh trẻ của tôi". Nói như thời sự bây giờ Việt Nam tự hào có U23, còn tôi tự hào khi có hai người !
          Chỉ những việc làm nhỏ của hai người, tôi tự tin hai người sẽ là những người tử tế. Chỉ cái cách nhỏ thường nhắc mẹ gọi điện thoại cho bà, cái cách nhỏ nhắc nhở mẹ vào đi chùa thăm các em, cái cách nhỏ nghiêm khắc với Milo mà nhiều lần mẹ la té tát, nhỏ khóc quằn quại và nói " Mẹ không để con dạy Milo, mẹ nhún nhường ..." nhưng sao rốt mẹ thấy nó vẫn đúng nhưng phải nói một điều nó quá cứng ngắt, mẹ hy vọng rằng cuộc sống sẽ cho nó thấy để nó thay đổi.
            Trước khi hai mẹ con đi chùa, nhỏ lấy hai phong bì màu đỏ thẳm của VUS trịnh trọng "con lì xì ông bà năm mới", mọi người ồ lên nhỏ tiếp tục  "nhưng khi ông bà lì xì các cháu thì con vẫn được phần đó nha", ai cũng cười nắc nẻ và hỏi còn ba mẹ, Milo nữa, nhỏ cười lớn " những nhân vật quan trọng này để về NT". Bà năm trên giường cười sung sướng và phán một câu xanh dờn" Chị còn thiếu tui ba trăm đó nhe' Con khỉ già nhảy cẩng lên " Ngoại, sao ngoại đòi tiền lúc này.." 
           
                                                                                                                    Sưu tầm
           Năm mới sắp đến rồi, ông bà yếu hơn, ăn ít hơn nhưng mỗi khi nó qua thăm ông bà lại cười nhiều hơn, mong sao nhỏ có nhiều thời gian hơn để qua thăm ông bà.
           Chuẩn bị bước qua một năm mới, mong rằng các con trong chùa vẫn an nhiên, trong trẻo; mong rằng con khỉ già và người đàn ông sáu múi vẫn mạnh mẽ, ngoan cường; mong rằng mọi việc đều tốt đẹp như những gì mà gia đình hằng mong ước.
           Chào đón năm mới, các chiến binh vẫn thế mà tiến lên!
                                                                                                                         Bảo Nghi

Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018

Khi con khỉ xem bóng...

          Yeahhhhh...thắng rồi, cho con mười ngàn đi ! Thưởng nóng con đi. Việt Nam thắng roài ! Ha ha ha...
        Con khỉ già là thế, đang ngồi làm việc mà nhắn tin về cho mẹ, chẳng biết cô nàng có xem trận bóng được gì không,  mẹ hỏi đang làm gì, thì chụp màn hình máy tính đang làm việc gởi về cho mẹ. Cái tính vẫn vậy, Việt Nam thắng mà đi thưởng cho nhỏ. Như những lần sinh nhật của người đàn ông sáu múi, nhỏ nhắn tin về có vẻ trịnh trọng " Mẹ ơi, sinh nhật của Milo rồi, mẹ định tặng gì cho con, hả mẹ ????"

Không khí tết nguyên đán lại về, chỉ còn không lâu nữa nhỏ lại thêm tuổi. Nhớ đêm giao thừa chuẩn bị Tết  dương lịch vừa rồi (ngày 01/01/2018), hai mẹ con chat trên zalo, tội nhỏ và người đàn ông sáu múi, dự định đêm đó hai chị em đi chơi, dự định lần đầu tiên của mấy năm ở thành phố nhỏ sẽ đón giao thừa tại trung tâm thành phố, ngay phố đi bộ với đủ hình thức sinh hoạt, với đủ cung bật cảm xúc của mọi tầng lớp nhất là thanh niên và nhất là người nước ngoài, vì tết của họ mà. Hai chị em hăm hở náo nức lắm, năm nay nhỏ mạnh dạn đề xuất xin mẹ đi, vì năm nay có Milo vào thành phố học nên hai chị em cùng đi và mẹ, ông bà, cậu mợ an tâm khi nhỏ đi cùng với người đàn ông to xác nhưng vai vế lại nhỏ. Bao dự định sôi nổi, háo hức của hai chị em bất ngờ không thể thực hiện được, bà bị té chấn thương mà mẹ cuối năm không thể vào được vì cơ quan phải làm cả ngày thứ bảy, chủ nhật. Vì lý do đó, nhỏ và em trai phải qua trông bà, ngay đúng cái đêm mà mọi người nhất là người nước ngoài đón chờ thời khắc thiêng liêng và trang trọng của năm mới bước sang...cái cảm giác mà bạn bè nhỏ đã từng được trãi nghiệm ở thành phố này như đón giao thừa, như đi lễ hội...vào những buổi tối thì hầu như không bao giờ nhỏ được nếm trãi, vì bạn bè có rủ rê nhưng ba mẹ, ông bà và ngay cả các bà dì bên quận ba đều không đồng ý. Con gái mà...



         Tối đó, vì sợ tiếng ồn ông bà không ngủ được, nhỏ nói chuyện với mẹ qua chat, còn người đàn ông sáu múi nằm kề bên say sưa với iPad, vì cả tuần học bây giờ mới được chơi máy tính, chẳng màng gì với bà chị kề bên. Hai mẹ con nói chuyện thật lâu, nhỏ tâm sự đủ chuyên, từ chuyện học hành đến chuyện đi làm...nhỏ nói nhiều lắm... nhưng mẹ vẫn nhớ hoài một câu của nhỏ và mẹ mong nhỏ vẫn cứng rắn, vững vàng như những tháng ngày vừa qua " Con chấp nhận kém trong một tập thể giỏi, chứ con không bằng lòng mình nổi trội trong một tập thể kém mẹ à !". Có nói bao nhiêu, có hứa bao lời nhưng chỉ một câu nói đó của nhỏ làm mẹ yên tâm và hạnh phúc. Hãy là con khỉ bước tiếp những bậc cao nhất trong khu rừng đại ngàn kia đi. Cánh cửa cuộc sống rộng mở đối với những ai mạnh mẽ và đầy kiên nhẫn. Không có thành công nào mà trãi đầy hoa hồng cả. Vẫn trẻ con trong mắt của mẹ, vẫn vững chải, nghiêm khắc trong mắt của em trai... 
       "Con chấp nhận kém trong một tập thể giỏi, chứ con không bằng lòng nổi trội trong một tập thể kém mẹ à !"
        Cứ vậy con nhé, con khỉ già của mẹ !.
                                                                                                                            Bảo Nghi