Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Trước thềm năm mới...

            Lần nào cũng vậy, mỗi khi lên chùa thăm mấy nhỏ tâm trạng thật khó tả. Nhỏ gọi điện " Mẹ sắp xếp vào thăm mấy em mẹ nha!. Nếu thật sự có thế giới bên kia, chắc mấy nhỏ của tôi trong chùa trách mẹ nhiều lắm, vì lúc nào BB cũng nhắc ngày cho mẹ vào. Cuộc sống quá nhiều thứ để bà mẹ này giống như một vận động viện chạy nước rút, nếu không có BB gọi điện chắc tôi cũng quên vào thành phố để viếng chùa thăm con. Cứ mỗi năm đến Trung thu, Tết đến BB đều nhắc mẹ vào thăm các em ở chùa. Có lần có cả người đàn ông sáu múi đi cùng nhưng thường nhất là BB chở mẹ đi. Ngôi chùa Từ Quang ở ven quốc lộ 1 A, huyện  Bình chánh, một ngôi chùa không được khang trang như những ngôi chùa trong thành phố, ngoài sảnh chính của chùa thì bên ngoài vẫn còn bề bộn không được tươm tất như các ngôi chùa tôi thường đi nhưng đặc biệt đây là ngôi chùa mà các ông bố bà mẹ đã gởi gắm danh phận con mình khi chưa được cất tiếng khóc chào đời, bố mẹ còn chưa biết con mình là trai hay gái.... Nơi tòa chánh điện lung linh ánh phật thì tòa nhà bên là hình ảnh mà ai bước vào đều có một cảm giác thật khó tả, vừa thiêng liêng, vừa ngộ nghĩnh và thật cảm động, trên bước tượng phật lớn cười hiền hòa là những bước tượng của nhiều hài nhi đang quây quần, vui cười, chạy nhảy dưới chân bên phật, dưới chân các con  là bánh, kẹo, sữa... được gắn lên rất nhiều do người đến viếng
                                                                                                                     Sưu tầm
           BB ngồi viết tên vào những mười sáu bộ đồ giấy cho các anh chị em, nào của mẹ, của Út Tiên, của mợ ba, mà nhiều nhất cậu mợ đến năm em, cứ có thai rồi bị hư thai...Ngồi kề bên nhìn BB nắn nót viết tên ... tôi lại nghĩ giá như không có sự cố gì biết đâu BB và Milo sẽ có anh hoặc chị và chắc chắn BB có thêm em. Nhìn con bé kính cẩn trong khi viết, trong khi thắp đèn, trong khi khấn nguyện trước bàn thờ, mới thấy rằng con rất tin vào thế giới bên kia và rất thương anh chị em của mình. Tôi quên là nhỏ lại nhắc mẹ, nhiều khi mẹ bảo chở đi đây đó là nhỏ có thể thoái thác nhưng khi đi viếng chùa hoặc viếng chùa thăm các anh chị em là nhỏ không bao giờ từ chối, mặc dù con đường đi rất xa, nhất là ngày hôm qua hai mẹ con về đến nhà là nhỏ rên rỉ " mỏi lưng quá mẹ ơi". Trời nắng, đường xa và những ngày cận tết, ngoài đường xe cộ tất nập, chằng chịt nhất là trên đường toàn xe tải, mười hai giờ trưa chưa thấy hai mẹ con về là ông, bà và Út Tiên gọi điện liên tục..
                                                                                                                       Sưu tầm
              Thương các con, các cháu đang ở trong chùa nhưng nhìn BB và Milo mình càng thương hơn, nhiều khi mình quá khắc khe, quá nghiêm khắc với con, mình quá tiết kiệm lời khen cho con, vì cứ nghĩ rằng nếu khen thì hai chị em nhà này lại tự mãn, tự cao và một điều quan trọng ngoài kia còn nhiều người đồng lứa giỏi hơn rất nhiều. Minh cứ bảo : "Hãy bước xa hơn, cao hơn  ngày hôm qua nha hai chiến binh trẻ của tôi". Nói như thời sự bây giờ Việt Nam tự hào có U23, còn tôi tự hào khi có hai người !
          Chỉ những việc làm nhỏ của hai người, tôi tự tin hai người sẽ là những người tử tế. Chỉ cái cách nhỏ thường nhắc mẹ gọi điện thoại cho bà, cái cách nhỏ nhắc nhở mẹ vào đi chùa thăm các em, cái cách nhỏ nghiêm khắc với Milo mà nhiều lần mẹ la té tát, nhỏ khóc quằn quại và nói " Mẹ không để con dạy Milo, mẹ nhún nhường ..." nhưng sao rốt mẹ thấy nó vẫn đúng nhưng phải nói một điều nó quá cứng ngắt, mẹ hy vọng rằng cuộc sống sẽ cho nó thấy để nó thay đổi.
            Trước khi hai mẹ con đi chùa, nhỏ lấy hai phong bì màu đỏ thẳm của VUS trịnh trọng "con lì xì ông bà năm mới", mọi người ồ lên nhỏ tiếp tục  "nhưng khi ông bà lì xì các cháu thì con vẫn được phần đó nha", ai cũng cười nắc nẻ và hỏi còn ba mẹ, Milo nữa, nhỏ cười lớn " những nhân vật quan trọng này để về NT". Bà năm trên giường cười sung sướng và phán một câu xanh dờn" Chị còn thiếu tui ba trăm đó nhe' Con khỉ già nhảy cẩng lên " Ngoại, sao ngoại đòi tiền lúc này.." 
           
                                                                                                                    Sưu tầm
           Năm mới sắp đến rồi, ông bà yếu hơn, ăn ít hơn nhưng mỗi khi nó qua thăm ông bà lại cười nhiều hơn, mong sao nhỏ có nhiều thời gian hơn để qua thăm ông bà.
           Chuẩn bị bước qua một năm mới, mong rằng các con trong chùa vẫn an nhiên, trong trẻo; mong rằng con khỉ già và người đàn ông sáu múi vẫn mạnh mẽ, ngoan cường; mong rằng mọi việc đều tốt đẹp như những gì mà gia đình hằng mong ước.
           Chào đón năm mới, các chiến binh vẫn thế mà tiến lên!
                                                                                                                         Bảo Nghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét