Dịp vừa qua vào thành phố thăm ông bà, sau mấy ngày hàn huyên, thăm hỏi, ăn uống họp mặt gia đình, tôi sắp xếp quay về nhà. Trước khi chuẩn bị hành lý, má tôi vẫn như ngày nào như khi tôi còn bé, căn dặn đủ thứ nhưng chỉ hơi khác là nhân vật được đặc biệt quan tâm không phải chỉ có tôi mà còn là hai nhóc nhỏ ở nhà. Ngoài những thứ bánh trái bà chuẩn bị (mặc dù tôi không nhận, vì thật ra nhà tôi không thiếu vả lại xách đi về rất phiền phức) bà còn cho tôi những giống cây trồng bà đã sưu tầm qua từng lần đi du lịch, đó là thành quả của bà và nhỏ em dâu mỗi lần đi nhổ trộm tại những resort mà gia đình nghỉ dưỡng.
Sưu tầm
Có ai đời dám bỏ ra tiền triệu để ở những nơi đầy đủ tiện nghi và sang trọng, vậy mà lén lút đi nhổ trộm những cây hoa trồng xung quanh nơi nghỉ, mà cây và hoa có đáng giá là bao; bởi vậy, mỗi khi mẹ chồng, nàng dâu sáng sớm dắt díu nhau đi nhổ trộm không chỉ rình rập sợ quản lý, lễ tân bắt gặp mà quan trọng là sợ cậu em trai nhà tôi; vì em tôi không đồng tình trước sở thích kỳ lạ của mẹ, của vợ và ngay cả của bà chị hai là tôi. Em đã từng nói với má tôi rằng“ Má thích loại cây gì con chở má đi mua, chớ đừng làm như vậy kỳ lắm”. Em tôi có hiểu đâu cái cảm giác kỳ quặc mà những kẻ trộm như má con chúng tôi đã hành xử, một nhúm hoa mười giờ đủ màu; một vài gốc hoa dừa cạn; một cây cọ nhỏ xíu hay…miễn là cây, hoa nhỏ nhỏ, xinh xinh là đốn tim ba người phụ nữ nhà này; có nhiều khi tôi đã đánh liều thò tay vào vũng bùn trong hồ để lén nhổ gốc hoa súng kiểng để rồi thụp thò trốn anh bảo vệ khu resort như rình kẻ trộm. Nhớ lần cả gia đình nghỉ ở resort SeaLink Phan Thiết, sáng năm giờ mọi người còn đang say ngủ trong phòng, tôi và má chuẩn bị bọc nilông từ đầu hôm để đựng cây. Có nhiều nhặn gì, chỉ toàn giống hoa mười giờ của Thái Lan đủ màu sắc, giữa khí hậu nắng nóng ở vùng biển, hoa mười giờ trãi dài như một tấm thảm khoe sắc, thật là một bức tranh tuyệt tác của thiên nhiên; vậy đó, chỉ là hoa mộc mạc, rẻ tiền mà giữa không gian biển xanh nắng vàng, giữa mênh mông đầy cát, gió lộng khu nghỉ dưỡng như là cõi thần tiên, yên bình làm cho mọi người quên đi những nhọc nhằn, vất vả và hoa, lá cỏ cây nó làm rung động biết bao con tim của mọi người, trong đó có tôi, má và nhỏ em dâu. Bây giờ nghĩ lại những giây phút đi nhổ trộm ấy, sao mà vui, hạnh phúc cực kỳ. Đến khi chất đồ lên xe để ra về, cánh phụ nữ chúng tôi phải gói ghém thật cẩn thận để cậu em trai không nhìn thấy những cây hoa nhổ trộm, nếu nhìn thấy coi như rằng phải bỏ lại, mặc cho má tôi có dùng tiếng nói đầy uy lực của một bà mẹ, em tôi vẫn kiên quyết bỏ lại với giọng nói hằn học một điệp khúc quen thuộc “về nhà con mua cho má tha hồ mà trồng, làm chi cái điều này…”
Sưu tầm
Em tôi đâu biết rằng, được tận hưởng cái cảm giác nhổ cây về chăm chút tưới bón khi cây sống được, rồi ra hoa nó quý biết dường nào, mà đâu phải cây nào cũng sống và ra hoa dễ dàng, mà mỗi loại cây là một kỷ niệm mà má tôi đã đi đến; hễ cây nào không sống nổi hoặc vô tình khô héo là má tôi tiếc vô cùng. Bởi vậy, đến thời điểm này trên sân thượng ba má trồng rất nhiều loại cây hoa trái; mặc dù mỗi lần phải leo tận lầu ba để tưới và chăm sóc nhưng ông bà không bao giờ than vãn.
Tối qua, con gái gọi điện về kể “Mẹ ơi, ngày hôm qua ông bà gây một trận kịch liệt, nữa đêm bà bật dậy và đánh thức ông cho bằng được để hỏi cái giỏ cây kiểng màu xanh lá của bà đâu mất rồi” Ông bật dậy trả lời trong cơn ngáy ngủ, ông không biết gì cả, bà đổ thừa do ông làm cây chết nên giấu biệt cái giỏ cây kiểng đó…và rồi hai người gây nhau đến sáng, rồi thì ông bà lôi từ chuyện ngày xửa ngày xưa ra để đổ lỗi cho nhau, cảm giác như hai bên bất phân thắng bại…con bé kể rất ư là hào hứng, tôi ngắt ngang hỏi “Tại sao con không can ông bà”, con bé cười ngất trong điện thoại “Làm sao can được hả mẹ, mẹ cứ tưởng tượng nếu như ông bà có hai cây gươm trong tay thì có thể hai người xông vào luôn đó..” kể đây để biết rằng má tôi quý cây cỏ như thế nào, mất một giỏ hoa nhỏ trong vô vàn các loại vậy mà bà vẫn nhớ, bà nắm được từng chi tiết, từ đặc điểm của cây, loại ưa nắng, loại trong bóng râm, loại tưới phun sương loại tưới phải ngập hết gốc…Nghe con bé kể tôi lật đật tắt máy và gọi liền về cho bà “ Má ơi, cái giỏ đó con thấy dễ thương nên con lấy đem về PR trồng rồi nè” má nghe xong mừng rồi cười hớn hở “vậy hả con, vậy mà má tưởng ba mầy làm chết nên giấu má, mầy không nói má một tiếng làm má đổ thừa cho ba mầy, thôi con lấy thì ổn rồi” Vậy đó, tình yêu thiên nhiên, cây cỏ hoa lá tôi được thừa hưởng gien của hai vị tiền bối này. Sau đó, tôi cũng gọi liền về cho ba, đầu dây bên kia ba tôi còn giận với giọng nói lắp bắp run run “Vậy mà má con đổ thừa cho ba, ba dằn lòng dữ lắm…”
Sưu tầm
Thế đó, hai người lớn của tôi có những câu chuyện nho nhỏ thật là dễ thương nhưng đối với hai người nó còn là việc sống còn của những mầm cây yếu ớt, là niềm vui lúc tuổi già
Nhìn ra ngoài sân, giỏ cây kiểng tôi đem về với những chiếc lá nhỏ xinh xinh như ngón tay em bé, nó là niềm vui, là mầm sống, là những kỷ niệm mà hai người bạn lớn của tôi hàng ngày gởi vào trong đó
Gió vẫn thổi, trời vẫn trong xanh, cây vẫn ngập nắng vàng, niềm vui, mầm sống của con người chỉ cần như thế cũng là quá đủ đầy đối với những tâm hồn yêu thiên nhiên như ba má./.
Bảo Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét