Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Nước mắt chảy xuôi

Bạn đã hỏi tôi “Niềm tự hào của tôi là gì ? “
Không khó để trả lời, không đắn đo để suy nghĩ, câu trả lời đã có tự khi tôi đã biết nhận thức được cuộc sống và càng nhận thức sâu sắc hơn từ khi tôi đã trở thành bậc làm cha làm mẹ.
Mỗi người đều thần tượng và tự hào trước một hình mẫu của riêng mình, đối với mỗi người xung quanh có thể cha mẹ tôi vẫn chưa hoàn hảo, chưa thật đẹp nhưng đối với chị em chúng tôi hình mẫu cao đẹp và là niềm tự hào thiêng liêng nhất chính là ba mẹ của chúng tôi.
Cha mẹ đều có một mẫu số chung duy nhất: hy sinh và hy sinh cả cuộc đời mình cho những đứa con rất mực thương yêu của mình. Có ai đó đã từng nói rằng, khi bạn đang ở trong giờ phút thập tử nhất sinh nhất thì người sẳn sàng hy sinh đến tính mạng của mình để cứu bạn, đó chỉ có cha mẹ của bạn. Câu nói ấy ngày càng được khẳng định hơn khi tôi đã làm mẹ. Khi có con tôi càng hiểu hơn về cha mẹ mình, khi có con tôi càng thấm thía nỗi đau của cha mẹ.
Tôi vẫn nhớ hoài câu chuyện nhỏ cách đây đã gần bốn mươi mấy năm, khi ấy tôi mới học lớp hai, cái tuổi thường phải thay răng sữa, trước khi đi làm ba lấy tay sờ thử vào chiếc răng sắp sửa phải nhổ của tôi dặn dò “ở nhà con thường xuyên lung lay răng cho thật mềm để khi ba về ba nhổ cho đỡ đau, nếu không thường lung lay, răng sẽ cứng lại, nếu nhổ không kịp răng khác sẽ mọc lên rất xấu”. Vì còn nhỏ tôi cũng quên luôn lời dặn của ba, còn má tôi thì tất bật với công việc nhà nên cũng không quan tâm đến, để khi mấy ngày ba về, chưa để ba vào đến nhà tôi đã chạy ào về phía ba khóc nức nở “ Ba ơi, răng con không lung lay được nữa, nó đã mọc thêm một cái răng mới rồi” không kịp thay bộ đồ đang mặc ba đã lật đật kéo tôi ngồi vào ghế và nhẹ nhàng lung lay chiếc răng của tôi cho đến khi ba nhổ nó ra khi nào tôi cũng chẳng hay biết. Và cũng thời gian đó tôi chạy nhảy bị té gãy tay phải bó bột, bác sĩ khuyến cáo khi cắt băng bột cần phải tập luyện tay thường xuyên nếu không cánh tay sẽ trở thành cáng vá, có nghĩa là cánh tay bị lệch đi về phía sau và cũng chính ba là người trực tiếp tập luyện cho con gáí. Nhớ những buổi trưa oi nồng của mùa hè cả nhà ai cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ có ba và tôi, ba ngồi đó nhẹ nhàng nhắc nhở con gái phải cố gắng kiên trì tập luyện khi cánh tay đã được bác sĩ cắt băng bột, với thân hình nhỏ bé của con nhỏ mới học lớp hai, ba bắt tôi phải cầm cái chai nước biển to đùng đi tới đi lui trong nhà để tập luyện vì sợ cánh tay của con gái lớn lên có tật.
Nhớ những tháng ngày sau năm 1975, gia đình cực kỳ khó khăn trong sự khó khăn chung của đất nước, sau một thời gian đi học tập về không có việc làm ba phải đạp xe chở khách hàng ngày để có tiền giải quyết cho mấy miệng ăn của gia đình. Trong thời điểm ấy, tuy cực khổ nhưng ba vẫn tằn tiện mua bằng được một cây đàn guitar cho thằng em trai từ tiền dành dụm của những cuốc đạp xe. Ba đem cây đàn về trong một buổi chiều sập tối, cả nhà rất vui nhưng người sung sướng nhất là cậu em trai của tôi, vì cây đàn là món quà mà em hằng ao ước. Mặc cho con đường dài hơn chục cây số lên nhà người cô phải qua những đoạn đường đá lổm chổm, vượt qua những khu vườn vắng vẻ của buổi chiều muộn mà nếu như bình thường thì tôi không bao giờ dám đi một mình nhưng tại thời điểm ấy tôi dã bỏ dép chạy thục mạng lên nhà bà cô để kêu em về báo một tin vui đọng trời. Một cái tin như chưa bao giờ xảy ra sự thật trong cuộc sống còn bộn bề khó khăn nhất trong thời điểm ấy, cây đàn là đồ vật quá xa xỉ đối với nồi cơm của gia đình lúc nào cũng thiếu…
Còn má tôi ư ? người phụ nữ thật sự mạnh mẽ luôn là chổ dựa vững chắc, là điểm tựa cho chồng con trong những lúc gia đình tưởng chừng như không thể qua khỏi những cú sốc. Tôi học được ở má sự hy sinh, sự nhẫn nhục, tôi học được ở má tình yêu thương vô giới hạn đối với các con mình và những người thân yêu quanh mình. Còn rất, rất nhiều câu chuyện như thế của gia đình tôi, đến bây giờ cả ba má và chị em tôi đều không thể nào quên. Chính những câu chuyện đời thường ấy đã tôi luyện, hun đúc và dạy dỗ chị em chúng tôi thành người, trong sâu thẩm tâm hồn chúng tôi rất biết ơn những ngày tháng ấy, để chúng tôi càng mạnh mẽ, vững vàng hơn trong cuộc sống.
 Bạn ơi, những hy sinh rất đỗi đời thường nhưng vô cùng lớn lao của bậc làm cha làm mẹ đã làm cho chúng ta phải trăn trở và phải cố gắng thật nhiều.Và đến hôm nay khi đã làm mẹ, tôi càng hiểu hơn, sâu hơn về tình người trong mỗi ông bố bà mẹ. Mọi cái rồi sẽ qua đi, người thân, bạn bè, con cái... đến lúc nào đó không thể ở bên cạnh bạn…chỉ còn lại cha mẹ, ở bất cứ nơi đâu, giờ phút nào cha mẹ cũng đều dõi theo bước chân của bạn trên bước đường đời, dù bạn đang còn nhỏ tuổi hay nay tóc bạn đã hoa râm…
Và bây giờ tôi càng hiểu hơn câu nói của người xưa “Nước mắt chảy xuôi ” đấy bạn ạ !
                                                                           Bảo Nghi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét