Mẹ thường ví nó và thằng em trai mũm mĩm dễ thương là mặt trời và mặt trăng của mẹ. Mặt trời chói lòa, rực rỡ với sức công phá có thể thiêu cháy cả vạn vật; còn mặt trăng với ánh sáng dìu dịu đem đến cảm giác yên bình và thơ mộng. Cả hai hành tinh trái ngược nhau hoàn toàn nhưng không thể thiếu được trong cuộc sống của quả địa cầu. Mẹ là quả địa cầu, cuộc sống của quả địa cầu có tồn tại, có như thế nào đều do ảnh hưởng cực kỳ lớn của mặt trăng và mặt trời.
Sưu tầm
Mà mẹ ví cũng đúng thật nhưng nó cũng nói với mẹ rằng, mặt trời của con ấm áp đâu đến nỗi thiêu rụi hết mọi thứ hả mẹ ?. Nó kể cho mẹ nghe bạn bè nó cứ nghĩ nó tiểu thư, bánh bèo lắm... nhưng chỉ có mẹ, bạn thân hay người thường xuyên tiếp xúc với nó mới hiểu hơn về nó. Bên cạnh vẻ mỏng manh yếu ớt và nhạy cảm, thì tinh thần của nó rất mạnh mẽ nhiều khi biểu hiện sự cực đoan đằng khác, vì thế, mẹ lúc nào cũng phải nhắc nhở, uốn nắn cho nó.
Nó và thằng em trai cách nhau chín tuổi, với uy lực của một bà chị, nó nhận định được tình hình chiến sự của vai vế đã bị thay đổi trong gia đình, từ một đứa con, đứa cháu đầu tiên trong họ ngoại nó như một nàng công chúa được bao người quan tâm, cưng chìu; nói ai đâu xa, cậu ba nó là một người cực kỳ ít nói, nghiêm nghị, không thích bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài nhưng khi có nó cậu khác đi trông thấy. Mỗi lúc gia đình nó có dịp vào thành phố, khi gặp nó là cậu ẳm bồng mua đồ chơi và nhất là những lần đi chơi với người yêu cậu (là mợ ba sau này của nó) đều có chở nó đi cùng; còn ông bà ngoại nó thì khỏi nói, hàng ngày ông bà thay nhau chăm nó cực kỳ chu đáo, bởi vậy khi đặt tên cũng hàm ý nó là bảo vật quý giá của gia đình, mặc dù tên đó thường được đặt cho con trai…
Và từ khi mặt trăng xuất hiện, mặt trời bị rớt giá thảm hại, nó thường khôi hài “con giống như chôm chôm Long Khánh rớt giá còn hai ngàn một ký đó mẹ !”. Mặc dù nói thế nhưng mẹ nó hiểu, nó ngày càng thương em nhiều hơn, mẹ nói trước đây khi sinh em, nó cà nanh và ganh tị với em nhiều lắm. Như chuyện mẹ bảo nó đưa võng cho em ngủ, nhưng lâu lâu mẹ lại nghe tiếng thằng bé ré lên khóc rất lớn, đó là những lần nó cấu cho thằng em một cái rõ đau; hay mỗi lần mẹ bắt trông em, lúc em chưa biết đi và ngồi chưa vững nhưng nó bắt em ngồi trên giường, xung quanh em, nó chất đầy gối để em đừng ngã và bắt mắt em phải hướng lên cây thước mà nó đang gõ trên tường, đó là lúc nó làm cô giáo. Mẹ kể, khi thấy cảnh ấy trông hai chị em thật dễ thương nhưng thật lòng mẹ cũng rất lo, vì em chưa ngồi vững mà nó bắt em ngồi, vả lại thằng bé bị bắt phải đọc theo tiếng gõ thước của chị trong khi em chưa biết nói. Mẹ còn kể nhiều khi giặt tấm drap trãi giường mẹ thấy dòng chữ viết bằng bút nguyên tử của nó “Buồn ghê…vì sao mẹ lại thương em nhiều hơn mình..” (Chịu nỗi không, tâm sự buồn sẳn trớn nằm trên giường cầm bút viết bậy trên drap). Sau này nó hỏi mẹ, lúc đọc câu viết ấy mẹ thấy sao, mẹ trả lời không do dự “Muốn đè xuống đánh cho một trận” viết đâu không viết nhè viết bằng bút bi mẹ không giặt ra. Nói vui thế nhưng mẹ cũng thừa nhận với nó, mẹ có lỗi là chưa xử sự đúng mực khi nó có em nhỏ, mặc dù tình thương yêu như nhau, lo lắng như nhau nhưng để thể hiện sự quan tâm lúc ấy phải hết sức tinh tế, nhất là nó là đứa con, đứa cháu đang rất được mọi người “sủng ái”…mà ngày đó ba mẹ nó chưa đủ kinh nghiệm nhiều để bày tỏ tình cảm, thái độ cho nó hiểu, vì lúc đó em còn nhỏ nên ai cũng quấn quýt bên em. Nói thì nói vậy thôi, nhưng nó yêu em nhiều lắm, gọi điện về cho mẹ lúc nào câu đầu tiên cũng là “Milo sao rồi hả mẹ…”. Rồi thì mẹ kể về mặt trăng của mẹ với niềm tự hào cao độ đến nỗi nó hờn mát “ Cũng là con nhưng sao có đứa như trứng gà, trừng vịt vậy trời…?” nhưng kèm thêm đó là giọng cười hào sảng của một đấng “nam nhi đại trượng phu” của nó.

Sưu tầm
Cũng vì có em, mẹ càng hiểu tính tình của nó nhiều hơn, nó là bà chị thương em với tình cảm hết sức chân thành nhưng cũng hết sức nghiêm khắc, mà cái nghiêm khắc của nó làm cho mẹ phải lo, vì mẹ sợ nó làm em đau. Mỗi lần nó ở nhà giữ em thì thế nào về lúc nào nó cũng bị ba mẹ mắng cho một trận. Có hôm đi về mẹ thấy nó rửa chén xong nhưng lại bắt em đi úp chén vào rổ, mà thằng bé tuổi mới đi mẫu giáo, bàn tay chỉ cầm được một cái chén, đằng này em phải đi úp hết một thau chén nó vừa rửa xong, thằng bé mỗi lần đi từ nơi rửa đến nơi úp chén chỉ cầm được một cái, ba mẹ thấy em đi tới đi lui mà muốn chóng mặt, thế là mẹ la nó, nó hờn mẹ vì sao không cho nó dạy em, để tập em làm việc…hay lúc không có ba mẹ ở nhà em nó đi ị, nó không dám rửa cho em, chỉ lấy vòi nước xịt vào thằng bé và bắt thằng bé lấy tay cúi người xuống tự rửa…Bởi vậy mẹ nói, tính nó nhiều khi không mềm mỏng, làm gì là làm tới nơi chứ không hiểu sự thể thế nào… nhưng bây giờ cuộc sống đã dạy nó nhiều hơn rồi.
Nhớ những lần sinh nhật của mặt trăng, quà của ông bà, cậu dì gởi ra, nó là người có đặc quyền mở quà trước (cái này nó tự cho mà ba mẹ cũng làm ngơ) và tự lựa chọn món quà mà mình thích, mặc dù đó là sinh nhật của em; mà thằng em thì hiền lắm, ngồi kề bên cứ thỏ thẻ “Chị B thích cái gì thì lấy đi, còn lại đưa cho em”, mẹ kể, mẹ thấy cảnh ấy thật bất công, con nhỏ chị thật quá đáng; ngay cả tiền lì xì, thằng em có bao nhiêu cũng đều đưa chị giữ, chỉ có Tết năm nay, cái năm mặt trăng học lớp chín, sau thời gian chịu sự kìm kẹp của bà chị, ông nhỏ phán một câu xanh dờn “Năm nay tiền lì xì để em giữ nhe”.Thật ra, mặt trời, mặt trăng có dành giữ tiền đi nữa nhưng sau Tết cũng đều tự nguyện đưa cho mẹ mở sổ riêng cho chị em để dành, nhưng hai vị này lúc nào cũng đều thích thể hiện quyền sở hữu thuộc về mình.
Sưu tầm
Những lần nghỉ hè hay lễ tết về nhà, nó đều trổ tài nấu nướng, tội cho thằng em nếu lỡ thức ăn nấu không ngon cũng phải ráng khen, vì biết nếu có ý kiến ý cò coi như bị bà chị giảng cho một bài học đạo đức, thế nào là cực khổ của một người đầu bếp…và bắt buộc phải ráng ăn bằng hết, còn nếu không tuân thủ thì sẽ không có cơ hội được nấu cho ăn những lần kế tiếp…những chuyện như thế mới biết mặt trời cực đoan đến mức nào.
Nói thì nói vậy thôi chứ mặt trời không phải chỉ có sự gàn và cố chấp như thế, nó là đứa tự ý thức được mình đang ở đâu, làm gì, trách nhiệm và hết mực chia sẻ buồn vui với bà và mẹ. Lúc nào mẹ nó cũng đều nói phải chi hai chị em được gần bên nhau thì mẹ đỡ biết bao, khi có nó ở nhà em nó rất nghiêm túc trong giờ học, nghỉ ngơi và làm việc nhà, vì mẹ lúc nào cũng mềm lòng trước đề nghị xin xỏ của cậu con trai. Mỗi lần mẹ gởi tiền nó không dám dùng cứ để dành rồi khoe lại với mẹ, cứ đến sinh nhật mọi người trong nhà là lại lấy ra mua quà, mà lại mua thứ đắt tiền nữa chứ. Thời gian học ở thành phố nó có hai lần gọi điện về cho mẹ trong một tâm trạng hết sức tuyệt vọng, nó kể cho mẹ nghe về hai người bạn gái mà trước đây nó cũng không có nhiều tình cảm nhưng khi biết biến cố xảy ra ở gia đình bạn, làm nó thương bạn và cảm thấy hối hận khi chưa hiểu về bạn mình nhiều hơn. Bạn gái thứ nhất chỉ có cha lo lắng cho bạn, bạn thiếu tình cảm của mẹ, ngày bạn khóc với nó, nó về kể cho bà nghe, bà nghe xong gọi điện cho mẹ nó bảo "Tội cho những đứa trẻ, người đã lớn làm tổn thương chúng", bạn gái thứ hai phải nghỉ học vì cha đột ngột qua đời, mẹ bạn không thể đóng tiền cho bạn tiếp tục việc học…Hai câu chuyện trên làm nó mất niềm tin trong cuộc sống trong một thời gian khá dài, làm mẹ nó phải giải thích, phải động viên cho nó, để nó hiểu rằng trên đời này không có gì là bất biến, mọi thứ điều có thể xảy ra nhưng quan trọng mỗi người tiếp nhận nó bằng cách nào. Và điều quan trọng nó đang sống cùng ông bà, cậu, dì…những người đã có gia đình nên nó càng nghe nhiều, hiểu hơn về những va chạm nảy sinh trong cuộc sống.
Thế đấy, mặt trời, mặt trăng vẫn là những câu chuyện dài của quả địa cầu kể hoài không hết…
Tuổi đời sẽ nhiều, trãi nghiệm sẽ sâu… nhưng mãi mặt trời, mặt trăng vẫn là hành tinh độc tôn của quả địa cầu./.
Bảo Nghi