Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Trăng

Trăng nằm sòng soãi trên cành liễu
Để gió đông về kịp lã lơi..
                                                   Hàn Mạc Tử



                                                                     Sưu tầm


Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Không đề

                                                                                                              Sưu tầm

                                                          Lững lơ dòng sông hạ
                                                         Thơ thẩn một mái chèo
                                                         Cành khô bến đò vắng
                                                         Lạc dòng khách sang sông...

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Gọi nắng...

             Có quá nhiều thứ để người ta ưu ái cho thành phố ngàn hoa, thành phố sương mù, thành phố của tình yêu, thành phố của nỗi nhớ mong. Thành phố có cái rét mùa đông, có con đường dọc lối đi đầy hoa khoe sắc.
            Có những hôm cô tách đoàn thả bộ một mình đi dạo với con đường đầy hoa mimoza nở tím, con đường vắng ngắt thỉnh thoảng có lác đác vài chiếc ô tô vụt qua rồi mất hút cuối con dốc đầy sương mù. Những hàng cây cổ thụ dọc lối đi vào khu biệt thự rủ mình sau một đêm có mưa, lá cây xanh mướt như rủ sạch bụi bẩn. Trên khung cửa sổ nhà ai đó văng vẳng tiếng kèn saxophone với bài hát Gởi người em gái của Đoàn Chuẩn, cô bật cười một mình và nghĩ, thường lên xứ sương mù là nghe nhạc Trịnh sao hôm nay bổng gặp một giai điệu quen thuộc nhưng lại rất lạ ở xứ sở ngàn hoa. 
  
                                                                                                                  Sưu tầm
                Để tìm một ánh nắng xuyên cành lá trong lúc này là rất hiếm, vì là đang mưa, cơn mưa phùn không đủ lớn để tâm hồn ai đó trở về với một chút ký ức xa xôi...Mọi người thích hoa với đủ trăm hồng nghìn tía, mọi người thích đồi, thích thác, thích thông...còn cô có quá là quen thuộc để hết rung cảm nét đẹp của miền cao nguyên đất đỏ, cô chỉ thích những con đường vắng vẻ của thành phố vào buổi sáng khi không bóng người hay buổi sớm mai đứng từ phòng ngủ nhìn từ cửa sổ ra ngoài khu vườn, ông chủ nhà là sinh viên văn khoa trước năm 1975 với một bụng văn thơ của nhóm Tự lực văn đoàn đang lúi húi tỉa hoa, cắt cành. 
              Cảm giác thật đong đầy sung sướng, đâu cần phải tìm đâu xa một nơi thật bình yên bằng ở đây, trời thì cứ mãi âm u, cả đoàn thì nhốn nháo lo trời vẫn mưa không thể đến những điểm  du lịch như đã định sẳn; riêng cô, cô lại thích khung cảnh này, khí trời này, cứ vậy đi để mưa rả rích, cứ vậy đi để thấy cái buốt lạnh của mưa, cô cứ nhìn ra ngoài khu vườn thả hồn nghe một giai điệu đẹp của nhạc Trịnh từ chiếc điện thoại di động, bất chợt ông chủ nhà ngước lên nhìn thẳng ô cửa sổ nơi cô đang đứng, cô vội thục vào trong để che dấu sự xuất hiện của mình, cô tiếc ngẩn ngơ khung cảnh của một buổi sáng đầy sương và lấm tấm mưa phùn, có hình ảnh người làm vườn lúi húi bên những khóm hoa, có gì đẹp hơn thế kia, còn mọi người ở phòng bên thì vẫn í ới, không nắng, trời vẫn nặng hạt, gọi nắng để sưởi, gọi nắng ...một chút cho người đỡ cô quạnh !
                                                                                                                            Bảo Nghi

Nước mắt đàn ông

             Cha cô tuổi Dần, cái tuổi của con vật đứng đầu trong mười hai con giáp, uy nghi, dũng mãnh và đầy uy lực. Nếu nói về tâm linh thì cô cũng tin là đúng, vì từ cha, cô thấy rõ hơn tính cách của người đàn ông vận theo tuổi của con vật chúa tể trong các loài. Cha cô là người ít nói, ít chia sẻ, theo như mẹ cô từng than thở tâm sự, càng sống càng thấy ông bộc lộ tính cách gia trưởng. Với cảm nhận của người con, cô thấy rằng tình cảm yêu thương các con ông để ở trong lòng, ông không thể hiện, bày tỏ như những người xung quanh, ngay cả bây giờ, khi đã có những đứa cháu nội, ngoại rất dễ thương đáng yêu nhưng ông cũng hiếm khi hôn các cháu, mặc dù ai cũng đều biết ông rất quý và yêu thương con cháu vô cùng. Trong cô, cô cảm nhận sâu sắc tình cảm của cha qua từng lời nói, từng cử chỉ, hành động mà có lẽ nhiều người bên ngoài khó mà nhận biết được. Đối với gia đình bên vợ ông là người con rể rất được cha mẹ và các anh, chị em vợ quý mến, mặc dù gia cảnh khi ông cưới vợ không khá giả như những người con rể khác trong gia đình nhưng ở ông là cốt cách, là tư chất mà ở đó mọi người khi tiếp xúc phải nể nang. Ông có dáng vóc phong lưu, nho nhã, có trình độ xã hội nhất định cộng với cách ứng xử ăn nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cương trực ông được sự tin tưởng cảm tình và thân thiện của mọi người xung quanh. Nếu nói như ông bà ta ngày xưa ”Rể là khách, dâu là con” thì ông chính là một người khách quý trong gia đình bên ngoại của cô. Cô vẫn nhớ thời gian còn nhỏ khi gia đình cô còn gặp khó khăn, cha mẹ cô phải cùng sống chung với gia đình ông bà ngoại và các cậu dì, không bao giờ cô thấy ông buôn chuyện với các cậu dì khi rảnh rỗi, lúc nào đi làm về ông đều lên căn gác để đọc sách hay dạy chị em cô học bài, chưa bao giờ cô thấy ông mặc những chiếc quần đùi ngắn khi xuống nhà gặp ông bà hoặc cậu dì, ông sống rất kín kẻ và luôn giử ý tứ, nghe mẹ kể lại ông bà ngoại rất quý trọng ông, ở ông là sự mực thước, tự trọng trước những mối quan hệ gia đình và xã hội.

                                                                        Sưu tầm
          Mẹ kể, mẹ yêu ông vì tư chất của ông và vì ngày xưa ông cũng quá đẹp, sự hào hoa, lịch lãm đã làm cho mẹ cô, người phụ nữ trong một gia đình trung lưu nề nếp thời ấy phải đổ. Mẹ đã yêu ông vì những điều đó và chính những điều đó cũng làm cho mẹ  khi về sống cùng phải đau khổ, dằn vặt…vì xung quanh ông vẫn có nhiều hình bóng phụ nữ sẳn sàng đến với ông một cách tự nguyện…nhưng ở mẹ là sự thông minh, chịu đựng, nhẫn nhịn, yêu chồng thương con và trên hết là sự bản lĩnh.
          Để nói về nước mắt thì mọi người thường nghĩ ngay đến nước mắt của phụ nữ, … nhưng hiếm khi họ nghĩ đến giọt nước của người đàn ông, mà hiếm hơn là nước mắt của một người đàn ông lạnh lùng, ít thể hiện được bản chất của mình ra bên ngoài, rất khó để một người đàn ông phải chảy nước mắt và điều đó càng khó hơn với cha cô nhưng … “Cha cô đã khóc!”
Nghe mẹ kể, trong cuộc đời làm vợ của bà cho đến bây giờ bà là người duy nhất phát hiện chồng mình khóc vì khi khóc ông không cho ai phải thấy ông như thế. Lần đầu tiên ông rơi nước mắt là ngày đưa tang bà nội của cô, người bà gồng gánh một mình nuôi bảy người con chỉ với một chiếc cối xay bột làm bánh. Ông nội mất khi cha cô còn rất nhỏ, bao nhiêu khó khăn,vất vả của mẹ ông điều chứng kiến, đến khi cuộc sống của ông được an nhàn và khấm khá thì bà lại bạo bệnh ra đi, điều đó đã dày vò lương tâm của ông trong những ngày bà nằm trên giường bệnh. Bà ăn chay trường nên khi đổ bệnh bà không cón sức đề kháng để chống chọi với bệnh tật, bà ra đi nhanh và rất nhẹ nhàng, không làm phiền con cháu, lời cuối cùng bà nói “Các con không được khóc và không được nhận tiền phúng điếu !”. Bao năm tháng người mẹ tảo tần hy sinh ngần ấy năm để nuôi đàn con thơ dại, đến khi các con đủ khả năng để phụng dưỡng cho mẹ thì bà lại vĩnh viễn ra đi, cha đã khóc vì điều đó. Lần thứ hai, làm người đàn ông cứng rắn, lạnh lùng rơi nước mắt là ngày cô đi lấy chồng, ông thương con gái lấy chồng xa, thương con gái còn non trẻ chưa vững vàng và kinh nghiệm cuộc sống, ông thương con gái phải làm dâu người ta. Sau này về thăm nhà cô mới được nghe mẹ mình kể lại, cha cô là vậy đó, nếu được bày tỏ ra hết bên ngoài với tất cả những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố thì có lẽ con người ta sẽ nhẹ nhàng và trút bỏ bớt ưu uất đi rất nhiều. Ngày cô mặc áo cưới, bao lời chúc phúc, ngày cưới với họ hàng, bạn bè gần xa, ngày cưới của con gái cha âm thầm chuẩn bị, ngày cưới của con gái bên ngoài tiếp khách rộn ràng nhưng bên trong cha lặng lẽ khóc và chỉ có vợ, người bạn đi suốt một quảng đường đời với ông mới nhận ra điều đó, ông nhìn bà và nói “con mình đã lớn !”.

                                                                       Sưu tầm
          Những năm tháng lấy chồng xa hầu như cách hai hoặc ba ngày ông hoặc bà đều chủ động gọi điện thoại cho cô, có nhiều khi hết chuyện để hỏi ông cũng bấm máy và đưa máy cho bà nói chuyện “Bà nè, nói chuyện với con gái cả đi”. Ông và các con nói chuyện lâu không quá năm phút, hình như có một cái gì đó giữa ông và các con không thể cởi mở nhưng ông rất thích ngồi kế bên mẹ cô để lắng nghe cuộc nói chuyện giữa các con với mẹ, cha cô là thế, người đàn ông trong lòng của các con. Ngày ông bệnh phát hiện khối u trong phổi, gia đình, bà con nội ngoại xa gần đều thảng thốt, những cuộc viếng thăm liên tục từ quê lên thành phố, những cuộc viếng thăm càng làm cho con cháu hoang mang cực độ nhưng qua đó cũng cho thấy rằng đối với dòng họ nội ngoại ông là người được yêu quý kính trọng nhiều nhất
          Từ cuộc sống, từ phim ảnh có bao nhiêu mẫu chuyện thật sự xúc động làm lay động lòng người, nó làm cô đã từng khóc vì những cảm xúc đó nhưng có một điều mà cô không thể lý giải được mỗi khi nhớ đến, nó làm cô đau, nghẹn ở trong lòng, đó là giọt nước mắt của cha, nước mắt đàn ông !
       Có người từng nói rằng “Nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của đau buồn”
       Có phải thế không ?!
                                                                                                                    Bảo Nghi
                                                                                                  

                                                                                                   

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Gia Bảo viết cho Gia Nghi nhân ngày sinh nhật!

(Ông bà đọc bài này cười thật thoải mái ông bà nhé! Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà lị !)

From: Công chúa Tiểu Bảo Bảo xinh đẹp
To: Troai tròn, anh Mi-nô, chai Bải Ướp, người đàn ông có thân hình tám múi, chai nước cam..
Trước khi đi vào phần chính của bức thư ngày hôm nay (30/5/2013) một  ngày vô cùng, vô cùng trọng đại thì công chúa có một số yêu cầu quan trọng bắt buộc để đọc bức thư một cách hoàn hảo và thú vị nhất: ^^:
1. Đọc lên giọng đối với những chữ viết hoa: MILÔ
2. Đọc đúng chính tả một cách chính xác nhất (người ta viết sao thì đọc y chang vậy, ko thắc mắc) : Mi-nô ^O^
3. Đọc kéo dài, càng dài càng tốt đối với những chữ viết như: Mi-lôoooooo.
4. Đọc đúng các dấu ?, ~ để lá thư thêm phần sống động. (Bắt buộc nghen! >.<)
5. Khi đọc nên đọc to, phát âm thành tiếng và phải tưởng tượng đến miệng chị Bảo hay luyến láy để đọc một cách chuẩn xác nhất. Nếu bạn không làm đúng những yêu cầu trên thì lá thư sẽ ko còn hay và thú vị nữa. Vì thế phải cố gắng PHÁT ÂM thật chuẩn xác như chị Bảo nhóe! ^O^

                                                                             Sưu tầm
                         HAPPY BIRTHDAY TO TROAI TRÒN! ^_^
Hỡi Lô, Lô có biết rằng mười mấy năm về trước vào ngày này, vào giây phút Mi-nô đang đọc lá thư vô cùng ĐÁNG YÊU này thì Mi-nô đã được bác sũy đẩy mẹ và Mi-nô đang nằm trên băng ca ra từ phòng hồi sức không? HỠI Lô, Lô có biết rằng khi ấy Lô mang một vẻ đẹp tiềm ẩn, tiềm tàng và mì vịt tiềm đến nỗi CHỤY BẢO DỄ THƯƠNG đây nhìn quài không ra cái NÉT ĐẸP bí ẩn, nghiêng nước nghiêng thành của Lô không? Lúc đóa, Mi-nô ta mang màu da của vùng đất đỏ ba-dan, xứ sở của chị Võ Thị Sáu anh hùng. Nói đúng hơn là màu của miếng thịt bò beafteak mà chị Bảo hay nấu cho Minô ăn. Minô lúc ấy có một vẻ đẹp trời phú mà không ai sánh được. Chân mày lông dão, mũi tẹt, mắt hí và mỏ nhọn. Ôiiiiiiiiiiiiiii....sao khác xa cái vẻ đẹp THIÊN THẦN của chị thế kia!!! Và rồi sau khi nhìn ngắm hình hài ĐỎ CHÉT ấy thì Mi-nô đã nở nụ cười, nụ cười đầu tiên trong cuộc đời dành cho ta, cho một người vô cùng XINH ĐẸP và QUÝ PHÁI này! Và chính cái giây phút thiêng liêng ấy đã GẮN KẾT tình cảm chị em GUỘT THỊT lại với nhau, thân thiết và yêu thương nhau nhiều hơn! Vậy đóa! ^O^ (Nhớ đọc đúng chính tả và phát âm chuẩn nghen! >.<) HỠI Nô, Nô có biết rằng cái tên KIÊU SA, MỸ MIỀU, đầy Ý NGHĨA và đậm chất NHÂN VĂN là : MILÔ là do chị Bảo Bảo xinh đẹp này đặt không? Cái truyền thuyết dẫn đến cái tên đầy LỊCH SỬ ấy là vì: ngày xưa có một nàng công chúa xinh đẹp rất thích ba mẹ đút sữa Milô và nàng cực kì ghiền sữa Milô nên nàng đã quyết định đặt tên cho em trai nàng là MILÔ. Thấy hay không! Há há! ^O^.
HỠI Lô, Lô có biết rằng người mà chơi chung với Nô từ khi Nô sanh ra là ai không? It’s ME! Chụy (chị) đã chơi với Nô từ khi Nô còn chút xíu, dạy Nô chơi đá banh trong khi chụy không biết đá banh là gì cả, đút cháo cho Nô (lúc đóa Nô nuốt như cò í! Há há! ), dạy Nô biết nói và là người tạo style và gu ăn mặc ĐẬM CHẤT THỜI THƯỢNG mang tên: Bikini, đại gia và người đẹp bên vùng biển Hawai. Nô ko tin thì hỏi mẹ đi! Biết liền à! Và bây giờ, TROAI TRÒN – một người đàn ông TRƯỞNG THÀNH đã 12 tuổi. Ôiiiiiiiiiiiiii! Thời gian trôi quá nhanh! Ôiiiiiiiiiiiiiii! Thời gian đã biến một cậu bé “ĐỎ CHÉT” thành một người đàn ông TÁM MÚI đẹp troai và vô cùng LỰC LƯỠNG. (Đọc câu này là phải lắc lư điên cuồng giống chị Bảo hay làm ở nhà nghen!) Ôiiiiiiiiiiiiiiii.....ngưỡng mộ quá! Vì thế, hôm nay, trong ngày vô cùng TRỌNG ĐẠI này, chị xin TÂN TỌNG (trân trọng) chúc “anh Mi-nôooooooo” (đọc đúng như chị hay nói nghen!) có một ngày sanh nhựt (sinh nhật) thiệt là Ý NGHĨA và nhiều TIẾNG CƯỜI (đọc thư này đủ cười thả ga rồi! Hố hố! ^O^). Bởi vì khi Lô cười là Lô sẽ làm mẹ cũng vui theo (anh Mi-nôoooooo là TROAI TRÒN của mẹ mà!), mà mẹ vui thì chụy cũng vui! (Bây giờ chụy vui trước nhóe! Hố hố! Hí hí! ^O^ Ố yè!)

                                                                          Sưu tầm
Tuổi mới, Mi-nô phải CHỮNG CHẠC để bảo vệ mẹ và chị Bảo, phải ĐÀN ÔNG LỊCH LÃM để ga-lăng giúp mẹ và chị việc nhà, phải THÂM TRẦM và SÂU SẮC (cái này tui hay nói nè, phải nhớ cái miệng tui nói sao thì nói y hệt nghennnnnn! >.<) để hiểu những ý thơ, ý văn, sự súc tích trong từng câu nói của tôi nhe.
 Sinh nhật đáng yêu, vui vẻ…/.
                                                                                                            Gia Bảo

                                                                                                                                                                                                       



Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Quà sách

          Vừa mở máy vi tính định vào xem một số thông tin trên mạng, bỗng nhóc báo "Mơi, có khách !" lật đật chạy ra hỏi con trai "Sao con không mở cửa mời khách", "Bác ấy không chịu vào mẹ à, ..". Nhìn ra ngoài cửa rào, dưới ánh đèn màu vàng của công viên hắt vào tôi nhận ra chị, từ đằng xa chồng chị đang ngồi trên xe máy đứng đợi vợ. Nhận ra người quen tôi lật đật mở cửa mời hai vợ chồng nhưng lần nào cũng vậy vợ chồng chị nhất quyết không vào nhà. Vẫn bộ đồ đã cũ, vẫn cái nón vải đội trên rồi đến cái nón bảo hiểm trông chị thực sự nóng nực và nặng nề làm sao, duy nhất chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười tươi hồn hậu, chị nhỏ tuổi hơn tôi nhưng nhìn chị lam lũ thật tội nghiệp. Cứ đến hè khi năm học của tụi nhỏ kết thúc là chị lại đến nhà tôi để xin bộ sách giáo khoa của Milo đã học để mang về cho con. Bắt đầu từ năm lớp sáu cho đến nay Milo của tôi chuẩn bị vào lớp chín chị đã đến nhà tôi tổng cộng ba lần, lần nào đến chị cũng xách một giỏ khoảng một cân đậu phộng hoặc đậu xanh kèm thêm mấy trái dưa hấu mới vừa được hái ngoài rẩy. Những trái dưa còn tươi roi rói nhưng nhỏ và không đỏ, ngọt như dưa tôi mua ngoài chợ, mỗi lần nhận quà như thế này tôi đều áy náy, không phải vì quà không ngon nhưng vì tôi thấy thương cho hai vợ chồng quá, sao mà khách sáo thế, lần nào tôi cũng đều nhắc chị nên để đậu và dưa ở nhà bán hoặc để cho các cháu ăn và đỡ phải xách cho nặng nề thế này, chị bảo " Cây nhà lá vườn, không có tốn kém gì đâu em à". Cuộc sống gia đình chị vẫn còn khó khăn nhưng vợ chồng chị rất khí kháy..
                                                                                                                      Sưu tầm 
           Thường sau khi bế giảng năm học, tôi và con dọn dẹp bàn học, thu dọn sách vở cũ để dành cho con chị, trong năm học lúc nào tôi cũng nhắc nhở con cố gắng giữ gìn sách cẩn thận đừng để rách hoặc tẩy xóa để dành cho các em dùng, được cái Milo rất nghe lời mẹ và hiểu rõ mục đích của việc làm này, trong năm học con giữ sách rất cẩn thận, mặc dù là con trai tính tình không cẩn thận như con gái nhưng tôi nhận thấy con đã có ý thức việc làm ý nghĩa của mình, ngay cả những khi thu dọn sách cũ con đều đưa ra những ý kiến rất hay, con đề xuất mẹ cho em thêm sách này hoặc cuốn vở kia, không riêng gì bộ sách giáo khoa mà ngay cả sách học thêm, truyện đọc và dụng cụ học tập, con đều hỏi xin ý kiến mẹ để gói cẩn thận gởi cho em...con đã biết chia sẻ và quan tâm đến người khác.
      Mỗi lần bổ những quả dưa mà chị gởi cho, con vô tình nói " dưa này lạt quá hả mẹ ?" biết là vậy nhưng cắn dưa vào miệng không phải vì dưa nhạt mà cảm giác thật khó tả, lại thêm một bài giáo lý đạo đức giải thích cho con trai
         Ôm những quả dưa chị tặng vào lòng đứng đợi hai vợ chồng lên xe đi mất hút khỏi công viên, Milo nhìn theo và nói " mẹ đưa dưa đây con đem vào nhà"
          Buổi tối công viên sau cơn mưa trời yên ả, không bóng người, tôi chợt nghĩ một mùa mưa lại đến và một mùa khai giảng năm học lại sắp bắt đầu !
                                                                               Bảo Nghi
                                                                                                               
                                                                                                    
                                                                                                             

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

21.6, ngày của Cha !


                                                                                                                   Sưu tầm
 
           Với tất cả lòng yêu thương, kính trọng mong Cha vững vàng vượt qua tất cả bệnh tật, Cha mãi là người chiến binh quả cảm trong lòng chúng con, hãy là niềm tin mạnh mẽ để chúng con vững bước đi tiếp con đường của mình. Đường tuy dài, trước mắt vẫn còn nhiều gập ghềnh, chông gai nhưng Cha vẫn là người hoa tiêu mạnh mẽ, là điểm tựa vững vàng, là bách, là tùng ngàn năm sương gió, vẫn là Người mà chúng con vẫn gọi là Cha !!
                                                                                                              Kính yêu !

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Chuyện mùa hè


Mỗi khi buồn tôi lại chạy qua nhà hắn để gặp, hắn có cách nói chuyện thật lạ, tưng tửng như không có chuyện gì. Hắn nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng trông hắn có vẻ già dặn, lần đầu gặp mặt, hắn gọi tôi bằng tên sau đó tôi đề nghị thứ bậc phân minh, hắn đồng ý chả chấp điều đó, khí phách đàn ông mà.

          Nhà hắn chỉ cách nhà tôi có một bờ rào dâm bụt nhưng điểm hẹn của tôi với hắn là sau vườn, một khu vườn đầy trái cây mà bọn con gái phải thích, ổi, cóc, xoài, chùm ruột…trái sai oằn cả cây. Hắn còn ba đứa em, là anh cả nên lúc nào hắn cũng phải gánh vác chuyện nhà thay cha. “N ơi ơi..”, chỉ sau vài phút là hắn đã xuất hiện, như một thông lệ, cứ hể đến giờ này là hắn đều biết tôi qua, riết rồi thành quen, có hôm tôi bệnh hoặc bận gì đó không qua, là hôm sau gặp mặt, hắn đều nói “Sao chị không qua, em trông chị suốt!” tôi hỏi “có thiệt không đó ?” dù là hỏi thế nhưng nhìn vào mắt hắn, tôi biết hắn nói thật. Tôi và hắn có hoàn cảnh gia đình cũng tương đối giống nhau, nên khi cần người nói chuyện tôi đều tìm đến hắn, vì những tâm sự của tôi sẽ không có người thứ ba biết và ở hắn có gì đó rất dễ dàng để tôi bộc bạch mà không cần dè dặt, rào đón trước sau như đối với người khác. Nhiều khi hắn hỏi tôi “Chị rảnh quá, cái chi chị cũng buồn hết vậy ?” Nói thật, đang buồn mà nghe hắn hỏi như vậy tôi cũng phải bật cười. Gia đình hắn cũng buồn lắm nhưng hắn vẫn vô tư như không có chuyện gì cả, tôi hỏi “ Chuyện nhà như vậy, có buồn lắm không ? ” hắn nói “Buồn chứ chị, nhưng riết rồi quen” hoặc “em chịu đựng được mà…” nghe sao mà tội nghiệp!

                                       Sưu tầm
Nơi tôi và hắn thường ngồi nói chuyện là dưới một cây chùm ruột sai trái trĩu cả cành, mỗi buổi trưa vắng vẻ thế này nghe hắn nói chuyện là cách giải buồn của tôi. Hắn kể đủ thứ chuyện, về hắn, về những đứa em của hắn hay ngay cả những câu chuyện tình yêu sâu kín nhất của hắn, hắn bộc bạch một cách rất hồn nhiên, chân chất. Nhưng cũng có lần do bức xúc chuyện gia đình hắn chủ động gọi tôi sang và kể liền một mạch về những tức tối mà nhà hắn vừa xảy ra, lần đầu tiên tôi thấy hắn giận, hắn dùng lời lẽ  thật khó nghe và tôi cảm giác sợ hắn. Trong suy nghĩ của tôi lúc đó, nếu không kìm chế hắn có thể giết người cũng nên. Sau này hỏi lại, hắn nói vì giận quá nói như vậy  thôi “Em đâu có khùng mà làm vậy hả chị..” cũng cái giọng nói tửng tửng có vẻ bất cần đời của hắn mà nhiều lần làm tôi phật ý nhưng hiểu hắn rồi thì chịu thôi.Trước mặt tôi bây giờ không phải là nhóc nhỏ ngày nào nữa mà là người đàn ông trưởng thành đã va chạm chuyện đời nhiều. Hắn cũng có những lúc bất thường không hiểu nổi, có lúc thì huyên thuyên đủ thứ chuyện và có vẻ quan tâm đến cảm giác của tôi nhưng có lúc cũng không thèm để ý  tới sự có mặt của tôi và càng giận hắn  hơn khi kể chuyện, hắn không cần biết người nghe là ai, bao nhiêu tuổi, hắn cứ tuôn ra cho hết những bực bội có sẳn trong đầu bằng những từ ngữ của mình, lúc đầu, tôi giận hắn thật sự nhưng ngẩm nghĩ lại gia đình hắn chính là nguyên nhân đem đến nổi đau, tôi không thể giận hắn lâu được nữa. Hắn đã từng nói với tôi” chuyện xảy ra…em đau lòng lắm chị à” nghe xong câu nói đó tôi không biết phải nói gì, tôi thương hắn vô cùng !

                                     Sưu tầm
Cũng không ít lần hắn kể tôi nghe về những cô người yêu của hắn, cái thời vụng dại ngày xưa thật đẹp và khi nhắc lại hắn tiếc nuối những gì đã qua và sau những câu chuyện là một câu nói thật thà đến mức tôi phải ôm bụng cười “Em tốt mịt mù luôn đó chị…vậy mà…cứ vậy mà nhiều mối đi qua hết trơn…” Trời, câu nói sao mà dễ thương lạ, làm sao mà tôi không cười cho được chứ, nhìn hắn tôi lại so sánh với người yêu của mình, tôi buộc miệng nói “Phải chi trước đây chị quen với N thử coi...” Hắn trố mắt nhìn tôi “Lúc nào chị cũng xem em như còn nhỏ lắm ...” Tôi ôm bụng cười không thể chịu nỗi…

Ngoài vườn tiếng lá cây xào xạc, tiếng rơi tỏm xuống mương của trái bình bác chín, tiếng chạy sột soạt của con rắn mối trên đống lá khô…tiếng cười vang của hai chị em làm khu vườn mất đi vẻ tỉnh mịch mùa hè. Tôi cũng quá đỗi ngạc nhiên qua từng câu chuyện hắn kể, hắn là người chu đáo, trách nhiệm và rất ngoan, vì sao những người phụ nữ quen hắn rồi lại bỏ đi. Nhìn hắn, tôi lại cười như thể chưa bao giờ có câu chuyện nào vui hơn thế nữa…

Ngày chia tay hắn lên thành phố, tôi bịn rịn mắt ướt con gái, hắn nhìn vào mắt tôi bảo” Khóc gì, buồn, lo bạc cả tóc…em sợ già lắm nghe !” Đang buồn mà tôi phải bật cười với câu nói của hắn “Đàn ông, con trai mà sợ già, bạc tóc..” Hắn trêu tôi “Khi nào bạc em đi nhuộm”  tôi nói “Nếu nhuộm ..khỏi gặp lại luôn nhe” hai chị em lại cười ..

Nhìn lên vòm lá xanh biếc, mấy trái ổi vừa chín tới thơm thoang thoảng đong đưa…trưa hè ở quê sao thanh bình lạ !

Tạm biệt người bạn của tôi, sẽ không còn những giây phút trò chuyện mà quên cả giờ, hoàn cảnh không phép chúng tôi hàn huyên, gặp gỡ như những ngày đã qua, không biết hắn thì sao, riêng tôi chắc chắn sẽ rất nhớ những trưa như thế, tôi không còn dịp để trò chuyện với hắn trong thời gian và hoàn cảnh như bây giờ được nữa. Tôi hỏi hắn “Trên đó khi buồn …làm sao nói chuyện đây...” , hắn cũng đăm chiêu suy nghĩ…Mong rằng mọi thứ đều yên ả và tốt đẹp, mong rằng thời gian người bạn của tôi sẽ gặp một cô gái thật tốt, dễ thương, tóc dài..

Trước khi về, tôi nhắn hắn”khi nào có người yêu nhớ cho chị biết nhe”. Hắn trả lời “ Em không hứa !…”
                                                                                                                       Bảo Nghi
                                                                                                                                  

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Chị tôi,


Trời bắt đầu mưa nặng hạt, từ nhà chạy ra đồng phải hơn cây số, vừa chạy nó vừa đưa tay vuốt nước mưa trên mặt,  đằng cuối chân trời lập lòe tia chớp, nhìn từ xa nó chỉ thấy một màu trắng mù mịt, không thấy người và cũng không thấy đồng. Chạy trên bờ ruộng nhỏ, nước mưa làm cho đất mềm ra, sền sệt, chân bị lún sâu vào đất bùn, nó té lên té xuống trên ruộng lúa. Nước mưa thấm vào da thịt, nước mưa quất vào mặt cảm giác lạnh rát xuất hiện, nó cất giọng kêu to “chị tư tư…” không có tiếng đáp trả, xung quang chỉ thấy đồng ruộng mênh mông là nước, vừa chạy nó vừa thở hổn hển “trời ! chị tư, chị đang ở đâu…? “

                                                                          Sưu tầm
         Cái bụng bầu gần tám tháng của chị cứ lặt lè thấy mà phát sợ, nó chưa từng thấy đàn bà bụng bầu nào mà khổ sở như thế và ghê ghê như thế, thân hình chị ốm tong teo, da tái xanh có lẽ bao nhiêu chất bổ dưỡng đều tập trung dồn nuôi cái bầu chị đang mang, mỗi bước đi của chị làm cho cái bầu đưa qua lại thật khó chịu, người ta nói bụng của chị là con trai, vì con trai bụng bầu thường nhô ra phía trước, chẳng biết có đúng không  nhưng với dáng cao lêu khêu của chị vác cái bụng to tưóng đón gần chục ký, ai thấy cũng phải ngán ngẫm; riêng đối với nó, một con bé mới mười bốn tuổi chưa hiểu mô tê gì về chuyện đời, thì mỗi lần thấy chị đi từng đằng xa là nó lủi tránh, nó sợ nhìn vào cái bụng của chị, có gì đó sợ sợ không thể nào tả nỗi. Nó tự hứa với mình lớn lên nó không lập gia đình để không phải mang cái bụng như thế.

Chiều nay là bửa chiều kết thúc đợt dần công cho nhà nó, mỗi người thu dọn đồ đạc tập trung tại nhà nó ăn cơm, ai cũng lật đật chạy vào tránh cơn mưa bất ngờ ào đến. Nhìn qua một lượt không thấy chị tư má nó kêu “Con chạy ra đồng kêu chị tư vào ăn cơm, nói chị bầu bì không để mắc mưa nghe chưa”. Chưa nghe kịp hết câu nói của má nó ù chạy ra khỏi nhà, má nó chạy theo đưa chiếc nón lá cho nó và kèm theo một câu nói muôn thuở “con nhỏ này…” Giữa đồng không mông quạnh, những lằn tia chớp, sấm sét làm cả cánh đồng lâu lâu sáng rực lên những tia lửa điện, cánh đồng chìm trong một màu trắng xóa, cái nón lá má đưa cho nó bị một cơn gió lốc bay không biết ở đâu mà tìm, nó tất tả chạy tới ruộng lúa của mình, từ đằng xa, nó thấy chị tư không có áo mưa, đầu đội nón lá, chiếc nón cứ phất phất bị gió cuốn muốn bật tung bay lên. Giữa cơn mưa tầm tả như thế mà chị vẫn lom khom cúi người cấy lúa. Nó hét to: Chị ơi, má kêu chị vô…mưa”  đợi đến lần kêu thứ  ba chị mới ngẩng đầu lên và hét vọng lại: Còn một bó lúa nữa là hết, chị ráng cho xong, em về trước đi”. Gió càng lớn, mưa càng nặng hạt, nhìn quanh cánh đồng không có ai, chỉ còn thấy nó và chị. Nhìn trong mưa, hình ảnh chị với cái bụng bầu cấy lúa giữa trời sấm chớp, mưa gió vần vũ…nó chẳng còn biết nói gì được nữa cả, trên mặt nó nước cứ tuôn chảy xuống, nó mím chặt môi vì cơn lạnh, nó thấy vị mặn mặn trên đầu lưỡi, nước mưa hay nước mắt…nước làm mắt nó nhòe đi, lần đầu tiên nó cảm giác không còn sợ hình ảnh người phụ nữ mang bầu nữa, tự nhiên nó đứng trên bờ ruộng khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Ngày thường cứ mỗi lần đi học về ngang nhà chị tư đều thấy chị và sợ nhìn cái bụng của chị nhưng sao hôm nay thật lạ, nó cảm thấy lo lắng cho em bé trong bụng “Chị ơi, vô đi lạnh lắm !” “Em vô trước đi… chị gần xong rồi…” trong lời đáp của chị nó nghe thấy cả tiếng cập cập của hai hàm răng đánh vào nhau mặc dù khoảng cách từ chị đến nó cũng khá xa và bị át cả tiếng vần vũ của mưa

Nó quyết định không vô, nó đợi chị lội lên bờ rồi hai chị em cùng về, nhưng khi chị vừa cấy xong bó mạ cuối cùng thì chị lại không thể nhắc chân khỏi lớp bùn được nữa. Trong mưa, nó thấy ai đó dìu chị lên bờ, trong mưa nó thấy hình như ba nó bế nó lên….nó còn nghe xa xa tiếng sấm chớp vang rền ở cuối chân trời…rồi nó thiếp đi không biết gì nữa cả.

                                     Sưu tầm
Đêm hôm đó chị tư sanh em bé sớm hôm một tháng, ngày đưa chị và em bé về nhà, nó và má qua thăm, nó bẽn lẽn nhìn em bé đỏ hỏn trong đống chăn màu hồng, nó không dám nhìn cái sinh linh bé nhỏ này, mà nó chỉ nhìn chị tư, chị âu yếm nhìn nó khẽ xoa đầu “Tại con hết đó mợ bảy, em nó ra kêu con vô nhưng vì muốn cho xong bó mạ cuối cùng con ráng..nhưng không sao rồi mà, đúng không em ? ” Chị nói và hỏi nó như thế..Từ ngày đó nó thường qua thăm chị và chơi với em bé, tình cảm của nó dành cho chị thật nhiều không kể xiết, cám ơn trận mưa như trút nước hôm ấy, từ chị nó thấy được sức mạnh của một người mẹ, từ chị  nó thấy được sự cẩn mẫn, trách nhiệm của người phụ nữ, bây giờ nó không còn tâm trạng sợ các bà bầu nữa, có cái gì đó thật khó tả. Hình ảnh lom khom cấy lúa với cái bụng ưỡn to giữa trời mưa gió …sao mà tê tái cả nỗi lòng, tê tái cho thân phận người phụ nữ

Đề bài văn cô cho “Em hãy kể lại một câu chuyện sâu sắc mà em nhớ nhất”. Đặt bút không cần suy nghĩ nó viết liền một mạch, câu chuyện của một ngày mưa gió hôm ấy, bài văn được đọc cho cả lớp cùng nghe. Cô giáo phê “câu chuyện rất cảm động, lời văn chân thật, súc tích”

Sau này mỗi khi trời mưa và nhất là trong mưa khi gặp phụ nữ có bầu…cảm giác ngày ấy lại trở lại trong nó, bất giác câu hát ru chẳng ăn nhập gì cả như vẫn cứ bật lên trong đầu nó:

Con cò lặn lội bờ sông….

                                                                                Bảo Nghi

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Đò ơi ơi...

         Biết bao lần tiếng gọi "đò ơi ơi.." cứ văng vẳng bên tai làm cho người đàn ông từng trãi thảng thốt, chợt choàng thức giấc trong đêm, nhìn ra ngoài trời thấy mênh mông là nước, vầng trăng lưỡi liềm lẽ loi, đơn độc giữa bầu trời đêm, tiếng con cu cườm cúc cù cu trên rặng tre già nghe buồn thảm thiết. Quyết định rời bến đò ra đi là một quyết định thật đau lòng, không hẳn vì nơi đó là miếng cơm manh áo của hai cha con nó, mà là nơi khởi nguồn cho tình cảm mà bấy nhiêu năm cha và mẹ nó có nhau. Nó khóc rấm rức, ti tỉ từ ngày này qua ngày khác, nó là con bé sinh ra vốn dĩ đã có đôi mắt buồn mà bây giờ trong tình cảnh này nó càng buồn hơn. Cuộc sống khép kín, mặc cảm, ngại tiếp xúc với người ngoài làm nó mất đi sự hồn nhiên, thơ trẻ, cha nói nó rất trái ngược với tính cách của mẹ nó, ngay cả cái cách nó cười,  nó nói, hình như nó già trước tuổi.

                                                                             Sưu tầm
        Nó không muốn rời xa cái bến đò này, vì đây là nơi mà hai cha con nó đã sống, đã quen, đã được mọi người yêu thương và gần gũi, mặc cho nó không có mẹ nhưng ở đây là tất cả. Từ khi nó quen được hai mẹ con của bé Mũm, nó quấn quýt, trông chờ mẹ con cô ấy như người ruột thịt, mỗi khi mẹ con bé Mũm gọi đò sang sông không chỉ nó mà ngay cả cha nó cũng lật đật bật dậy trong khi đang ngủ, hình như tiếng gọi đò của mẹ bé Mũm nó khác lạ so với tiếng gọi đò của những người từng đi đò của hai cha con nó
         Cừ tầm trời chưa sáng là các bà, các cô, các mợ tất bật gọi đò sang sông để kịp phiên chợ sáng, với con gà, mớ cá, rổ rau...mỗi thứ một chút của cây nhà lá vườn làm cho chợ quê rộn ràng không thua gì chợ huyện. Và như một thông lệ, chuyến đò thứ ba là đến phiên mẹ con của bé Mũm, vài lần đầu là một sự ngẩu nhiên nhưng sau đó như một thông lệ bất di bất dịch, mặc cho thời tiết hôm đó có thay đổi thế nào thì nhất nhất chuyến đò thứ ba đều có mặt hai mẹ con bé Mũm, hôm nào mà đến chuyến đò thứ ba không thấy hai mẹ con ra bến,  không riêng gì nó mà ngay cả cha nó cũng rất lạ, cha hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác và lần lữa chưa muốn rời bến, đến khi mọi người trên đò nóng ruột nhắc nhở cha nó mới buông dầm chèo đò sang sông. Nó yêu người phụ nữ này, yêu cái cách cô ngồi lặng lẽ giữa đám đông, nhìn cô lạc lõng với gương mặt buồn buồn, phảng phất cái gì đó thật khó tả mà cở tuổi như nó không thể nào hiểu nỗi, chỉ biết rằng nó mơ hồ thấy rằng mình giống cô ấy, giống cái sự lẽ loi, đơn độc và cam chịu. Hằng đêm nó hình dung và tưởng tượng hình ảnh của mẹ nó là như vậy, trong suy nghĩ mẹ nó là như thế, hiền lành, dịu dàng và khác biệt so với lời kể của cha, còn riêng đối với cha, nó thấy thỉnh thoảng cha nhìn trộm cô ấy, trong ánh mắt của cha nhiều khi thật khó tả, đau đáu một nỗi niềm... Mọi người đều nói cha không ưa phụ nữ từ khi mẹ nó bỏ đi, bao nhiêu người đã đến vói cha, có tự nguyện, có mai mối nhưng cha vẫn hững hờ, trong cha biểu hiện sự chán nản và đôi lúc căm ghét phụ nữ nhưng đối với mẹ bé Mũm cha lại có thái độ rất khác lạ và kỳ quặc; có lúc cha cứ hỏi nó hôm nay bé Mũm có báo sang sông không, còn có lúc nó vui khi kể chuyện của cô ấy thì cha lại quát mắng nó không thương tiếc và cấm nó không được nhắc đến hai mẹ con đó. Nó đã khóc thật nhiều, nó yêu và nhớ hai mẹ con cô ấy, vì sao cha lại ác thế, cha không cho nó có người mẹ thì ít ra cha cũng nên để người khác thương nó. Rời xa bến sông này nó cảm giác tâm hồn mình mất mát cái gì đó thật ghê gớm, cảm giác hụt hẫng thật khôn tả, khúc sông này đã nuôi sống nó từ tấm bé, giờ đây trong giờ phút chuẩn bị rời xa bến sông, nơi đã gắn bó cuộc đời nó, quyết định ra đi của cha làm tâm hồn non nớt của nó vỡ vụng. Nó lờ mờ hiểu ra rằng vì mẹ con bé Mũm mà cha nó quyết định rời khúc sông này.
   
                                                                                                                Sưu tầm
          Hết rồi những ngày tháng bên sông khi nước ròng nước cạn, hết rồi những buổi trưa hè ngồi bên bến sông để nhìn những hoa lục bình tim tím trôi xuôi dòng nước, hết rồi những mùa giông bão cha cùng mọi người chèo chống vượt qua lũ dữ, hết rồi những đêm trăng thanh mặt sông lấp loáng như dát bạc cha hát dạ cổ hoài lang nghe như đứt từng khúc ruột.
            Người lớn thật khó hiểu, đâu phải khi người ta để ý đến nhau, thương nhau là chung một mái nhà và đâu phải gặp nhau cười nói rộn ràng là thương yêu quấn quýt...chỉ có ánh mắt là không thể nói dối ...bây giờ nó đã lớn, nó hiểu hơn ánh mắt của một người đang yêu thương như thế nào, như nó đã từng bắt gặp ánh mắt của cha mỗi khi nhìn mẹ bé Mũm nhưng trong đó còn là sự dằn vặt, đớn đau của một tâm hồn bị tổn thương...khi nhìn phụ nữ cha không thể thoát ra được hình ảnh của mẹ nó và vì thế mới có một con đò lại rời bến xuôi dòng...
           Ngày đi, mẹ con cô ấy đứng bên sông đưa tiễn, lần đầu tiên nó thấy cô ấy mĩm cười với cha nhưng đôi mắt thì thật buồn và cha đã tránh đôi mắt day dứt ấy, cô quá đỗi dịu dàng, quá đỗi thân thương nhưng sao cha cố tình lãng tránh, nó tự hỏi lòng và cứ tỉ tê khóc trên suốt con đường đi về bờ sông khác, nó hờn cha, nó hờn mọi người, hờn con sông quen thuộc này sao không giữ được chiếc đò của hai cha con nó

            Ngày nó về nhà chồng cha vẫn lẽ bóng đơn độc, lần đầu tiên nó hỏi cha: Tình yêu là gì mà sao người ta phải khổ, tình yêu là gì mà cứ âm ỉ chịu đựng đến cuối đời, vì tình yêu cha để vuột mất mẹ và tình yêu cha lại trốn tránh cô ấy...
            Thời gian lặng lẽ trôi....bây giờ cha đã gần bảy mươi tuổi, một lần về thăm, cha nói với nó, đến bây giờ cha vẫn không quên được tiếng gọi đò của cô ấy, cũng "đò ơi ơi.." nhưng sao rất lạ, rất riêng mà chỉ có cha nó mới nhận biết trong vô vàng tiếng "đò ơi ơi..." của những người gọi đò sang sông
            Chỉ là một tiếng "ơi ..!!."thôi mà sao khắc khoải cả đời người !
                Đò ơi ơi.!.

                                                                                                    Bảo Nghi




Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Chuyến đi Thái Lan trước khi về hưu của ông ngoại






Ngày trọng đại nhất của ông bà ngoại




Hắn !


Ngày về, hắn tặng ta một nhánh xương rồng, gai xương rồng đâm vào tay chảy máu. Nhìn trong mắt, hắn bảo “Cho nhỏ nhớ ta”. Sóng vỗ lào xào, từng cánh hải âu về chiều. Nhớ biển thật nhiều !
                                                                                                            Sưu tầm
Giữa lòng phố, nhỏ bạn khều nhỏ ”Đi một chuyến về miền cát nóng, có kỷ vật gì không ?” Đưa nhánh xương rồng, nhỏ bạn trố mắt nhìn.

Đường Sài Gòn làm ta nhớ hắn. Phải chăng, tình yêu là hơi thở cuộc sống ?. Ta khe khẻ gọi thầm”Phan rang ơi Phan rang”.

                                                                                  Bảo Nghi








 

 
 

 


                                                                  
                                                                               
 
 


Ngõ nhỏ, phố nhỏ...


         

Ngõ nhỏ, phố nhỏ… nhà tôi ở đó… 
Đi đâu, ở đâu ..có mấy “sao”, có “đẳng cấp” thế nào… nhưng trong tôi vẫn muốn quay về góc phố nhỏ của mình. Nói như  ông bà ta xưa sơn hào hải vị vẫn không quên cà pháo mắm tôm. Mỗi sáng cuối tuần chúng tôi lại hàn huyên bên tách cà phê cóc để được nói về những điều thật nhỏ bé, giản dị trong cuộc sống hàng ngày nhưng lại rất cần người chia sẻ. Hôm nay thời tiết thế nào, chương trình Điều ước thứ bảy ngày hôm qua trên TV ra sao, kể về bé con đi học xa gọi điện về nhà hỏi “mẹ ơi ngoài mình lạnh và có gió nhiều không mẹ ? ”…. những câu chuyện không đầu không đuôi, linh tinh nhưng sao quá đỗi thân thương và gần gũi. Nhìn bên kia góc công viên mấy vị đàn ông phì phèo thuốc lá bên ly cà phê nhỏ giọt đang đắm chìm trong dàn đồng ca của các loại chim. Một thú chơi tao nhã của người thượng lưu hà thành ngày trước nay lại được những anh bảo vệ chung cư, anh lái xe tải, anh công chức, anh thợ hồ… cùng say, cùng chơi, làm ai ở góc phố nhỏ này cũng phải ngạc nhiên quá đỗi. Mỗi sáng thứ bảy, chủ nhật, các vị lại lần lượt đem lồng chim của mình ra treo trên giàn cây để cùng thưởng thức, cùng cạnh tranh chấm điểm giọng hót chim nào hay nhất…. Các bà vợ lại quá tự hào và thích thú với đấng phu quân của mình, tuổi càng về chiều càng đầm thấm trong cách chơi, cách thưởng ngoạn. Ôi chao sao mà ngưỡng mộ quá !.. Thú vị và thật đẹp phải không bạn, nét đẹp trong cuộc sống đời thường rất nhân văn mà. Bên cạnh bàn của chúng tôi những cậu thanh niên áo quần lem luốc của thợ công trình nhưng ngày cuối tuần vẫn có thú chơi chim cảnh , các em đem theo lồng chim treo trên cây của quán cóc cà phê vừa nhâm nhi, vừa tán gẫu, vừa ngắm con chim yêu quý của mình. Ai nói cuộc sống bây giờ xô bồ, náo nhiệt, con người chỉ lo làm giàu và kiếm tiền, góc phố nhỏ của tôi hình như không là vậy, nó bình lặng, thanh bình và yên ả đến lạ thường so với cái ồn ào náo nhiệt ở ngoài kia.

             Buổi sáng thành phố với nhà cao tầng, với xe máy, xe con bốn bánh chạy đầy phố nhưng bạn có  nghe văng vẳng tiếng gà trống gáy, tiếng chim cu cúc cù cu, tiếng chim bồ câu gù gù hay tiếng hót lảnh lót của họa mi, chào mào ngoài sân; thật hiếm nhưng lại có ở góc phố nhỏ nhà tôi đấy bạn ạ !. Không tưởng phải không, nhưng không phải là không thực hiện được, cuộc sống xô bồ bon chen nhiều quá bây giờ mọi người lại cần những khoảng lặng như thế, đâu khó để tìm, đâu đắt để mua, tự mình tạo cho mình cũng được đấy thôi.
Thành phố thiếu cây xanh nhưng đầy tiếng chim hót, thử xem, ngõ nhỏ, phố nhỏ …nhà tôi ở đó./.

           (Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó, Lời bài hát Hà nội và tôi của Nhạc sĩ Lê Vinh)
         (Bài được đăng trong báo Phụ Nữ Việt Nam,
         số 144 (4035) ngày 01/12/2014)                               Bảo Nghi

Gởi con trai !

          Mẹ định hôm nào rảnh rổi sẽ nói chuyện với con nhưng mẹ nghĩ không tiện, vì thời gian học của con rất nhiều. Mẹ mong rằng lá thư này sẽ cho con hiểu nhiều hơn những gì mẹ nói, vì con trai mẹ năm nay đã lớn hơn và chững chạc hơn năm trước, tuy nhiên vẫn là người đàn ông nhỏ của mẹ và gia đình. Con có biết không, tuổi của con hiện nay là cái tuổi chưa hẳn là người lớn mà cũng không phải trẻ nhỏ. Con đang ở giai đoạn phát triển tâm sinh lý và có những chuyển biến trong suy nghĩ và hành động của mình. Không riêng gì con mà các bạn con cũng vậy, một độ tuổi đang thích làm người lớn, tự muốn làm những điều theo ý của mình, không thích ai kiểm soát, gò bó trong khuôn khổ và nhất là thích làm người lớn để tự khẳng định mình. Để tự khẳng định mình là một điều rất tốt con trại ạ !. Tuy nhiên, tự khẳng định mình là một người lớn nó phải nằm trong phạm vi cho phép của gia đình, nhà trường và rộng lớn là xã hội con ạ !.
          Đầu năm học này mẹ thấy con thay đổi rất nhiều nhất là trong cư xử, giao tiếp. Mẹ rất ủng hộ và khuyến khích con cởi mở, hòa đồng với bạn bè nhưng con cần sáng suốt và thông minh để chọn bạn tốt mà chơi. Vì mỗi người bạn tốt sẽ cho ta ít nhất một điều để học hỏi; vì vậy mẹ muốn con chơi với tất cả các bạn không phân biệt bất cứ ai nhưng để là người bạn mà mình tâm sự, nói chuyện và gặp gỡ nhiều thì con phải có sự chọn lựa khắt khe hơn. Vì thường đi với bạn ham chơi lúc đầu thì chưa thấy gì nhưng vài lần bạn rủ rê theo bạn chơi thì mình sẽ giống như bạn  mà mình chẳng hay và lúc đó mình không kiểm soát bản thân được. Mỗi khi con cùng mẹ đi đâu đó thường thấy người quen của mẹ con có gật đầu chào nhưng trong cách chào của con làm mẹ không vừa lòng. Thái độ gật đầu chào người lớn để tỏ sự lễ phép, kính trọng không hẳn là phải cúi gập lưng sát xuống và phải khoanh tay…nhưng ở đây là con phải gật đầu với thái độ trân trọng, mắt nhìn thẳng vào người mình chào và mĩm cười chứ không phải cách con gật đầu cho qua loa rồi nhìn sang hướng khác mà không cần để ý người ấy phản ứng ra sao, như vậy là vô lễ con hiểu không, cái gật đầu chào của con thể hiện sự hời hợt, thiếu kính trọng người đối diện.

                                                                                                               Sưu tầm
          Còn việc thi học sinh giỏi quan điểm của các thầy cô đều đúng và cả mẹ cũng đúng nhưng con phải có sự phân tích chọn lựa cho thấu đáu, đừng hiểu ý nghĩa của câu nói một cách rập khuôn cứng ngắt theo một chiều hướng. Chú Quang nói “”năm nay không thi học sinh giỏi vì kiến thức trang bị chưa đầy đủ nên để năm sau thi” đó là lý do đúng; nhưng mẹ khuyến khích con thi : để con cọ sát, làm quen với không khí của cuộc thi và đề bài thi học sinh giỏi, điều mẹ nói cũng hợp lý. Hay như cô Linh nói” Thi chất lượng đầu năm đừng cố làm điểm cao” cô cũng có lý đúng là vì, nếu bạn nào cũng làm tốt hết thì thầy cô dạy sẽ có cách dạy và ra đề thi gắt gao hơn, từ đó lại làm cho các con bị áp lực trong học tập. Mẹ muốn nhắc điều này để con trai mẹ nhớ đừng suy nghĩ vấn đề gì cũng chỉ có một chiều hướng, một câu nói của ai mà mình nghe, mình nên suy nghĩ cho thật thấu đáu, vì mọi lời nói đều sẽ có hàm chứa nhiều ý nghĩa nếu người nghe thật sự sâu sắc và có sự suy nghĩ chín chắn.

          Tuổi càng lớn con sẽ có nhiều bạn bè và trong thời điểm này như mẹ nói con đang trong giai đoạn của tuổi dậy thì, con biết chăm chút bản thân, biết để ý đến bạn gái, điều đó là bình thường con trai ạ; tuy nhiên, mẹ không muốn con trai bị vấn đề trên làm phân tâm trong việc học. Trước bạn bè, nhất là bạn gái con trai như các con thích thể hiện để bạn gái chú ý và ngưỡng mộ. Theo mẹ, muốn cho mọi người và bạn bè, nhất là bạn gái ngưỡng mộ mình không phải là hình thức bản thân trong ăn mặc đẹp mà cái đẹp để mọi người, bạn bè nhìn và ngưỡng mộ là gì con biết không ? Cái đẹp của con là trong cách sống, cách ứng xử hàng ngày với mọi người, là kết quả trong học tập của con. Vì vậy, tại sao con thường nói mọi khi con giải bài toán khó hay trả lời những câu hỏi của thầy cô thì các bạn nhìn con rất thán phục nhất là các bạn gái.

          Con từng nói với mẹ điểm số chưa thể hiện được hết năng lực học tập của một học sinh, điều đó hoàn toàn đúng nhưng để nhận xét quá trình học tập của một học sinh thì thái độ học tập và điểm số mới giúp cho mọi người đánh giá được sự chuyên cần, siêng năng học tập của học sinh đó, mẹ nói có đúng không ? Năm nay là năm học rất quan trọng, vì là năm khởi điểm cho các kiến thức của lớp 9 làm nền tảng để thi học sinh giỏi và chuyên và cũng chính trong giai đoạn này lứa tuổi của con có sự thay đổi như mẹ nói ở phần trên, do đó mẹ biết con trai mẹ rất áp lực và khó khăn để trãi qua cho tốt được. Nhưng không phải nói thế để mình bi quan mà con hãy nhìn vào gương của các anh chị đi trước họ cũng từng trãi qua những khó khăn như tuổi của con nhưng đều cũng đạt được những mong muốn mà bản thân mọi học sinh ấp ủ: Học giỏi và là một học sinh chăm ngoan.

Trong giai đoạn này mẹ muốn con trai mẹ ổn định tinh thần, không xao lãng việc học hành, vì tuổi của con chỉ lo học hành là chính. Để vượt qua những chuyển biến từ cơ thể, suy nghĩ của một đứa trẻ để dần trở thành người thanh niên chững chạc, trong thời gian tới mẹ biết con sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng mẹ mong con trai của mẹ, bản lĩnh, tự tin sẽ vượt qua được tất cả và điều hết sức quan trọng là con cần chia sẻ mọi vấn đề với mẹ, với chị Bảo hay ba con khi con gặp khó khăn con nhé !. Đừng im lặng đừng tự làm, đừng tự xử lý mọi việc theo cách riêng của mình khi con gặp những vấn đề vướng mắc.

Mẹ lúc nào cũng ở bên con, thương yêu con và con hãy xem mẹ như người bạn lớn tuổi để con cần chia sẻ khi có thể con nhé!

Hãy là niềm tự hào của mẹ và gia đình con trai yêu quý của mẹ!

                                                                  Mẹ của con