Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Lời vàng



       Mỗi lần đến chùa thăm bà ra về lòng tôi lại trĩu nặng, một cảm giác hối hận cứ theo suốt tôi theo năm tháng, có lẽ ở bên kia thế giới bà sẽ cảm thông và thấu hiểu hơn đứa cháu gái mà bà yêu thương ngày nào. Thắm thoát mà đã mười năm, một khoảng thời gian dài với nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời, đứa cháu gái mà bà yêu thuơng, lo lắng đến nay đã là người phụ nữ trung niên. Ngày chị em tôi vào Đại học, chúng tôi được bà và các dì cưu mang, nuôi dạy, có thể nói nếu không có sự bảo bọc của bà và các dì, chị em tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Gia đình tôi ngày ấy rất khó khăn, với sức lao động bị vắt kiệt của ba má không thể nào nuôi nổi hai đứa con đậu vào đại học. Niềm vinh hạnh, tự hào không được kéo dài bao lâu vì bên cạnh đó là nổi lo lắng nhất của ba má, là lấy gì nuôi con ăn học. Ngày chị em tôi lên thành phố nhận giấy báo nhập học, trong ánh mắt mọi người khi ấy lấp lánh niềm vui và cũng không dấu nỗi lo lắng khi nghĩ về những ngày sắp đến, đó là bốn năm đại học của tôi và sáu năm đại học ngành y của  thằng em trai.

                                                                                            Sưu tầm
Thời gian rồi cũng qua, chúng tôi được ở với bà và các dì, nỗi lo cơm áo gạo tiền của ba má tôi vơi đi theo ngày tháng. Chúng tôi đến giảng đường đại học với tâm hồn hết sức vô tư, không mảy may lo nghĩ gì cả. Những tháng ngày ở bên bà và các dì, chị em tôi trưởng thành và chửng chạc hơn rất nhiều. Tôi đã được bà chỉ dạy từ những việc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cho đến những việc mà lúc ấy tôi thấy bà nói quá xa vời không phù hợp với lứa tuổi của tôi, nhưng với tuổi đời càng lớn thì những câu chuyện, những lời dạy bảo của bà thật sâu sắc và hết sức có ý nghĩa đến tận bây giờ. Ở với bà tôi biết nấu ăn ngon hơn, ở với bà tôi hiểu hơn về cách sống, cách cư xử với mọi người xung quanh. Tối tối, nằm bên bà nghe bà rỉ rả kể về cuộc sống làm vợ, làm mẹ của bà, những câu chuyện không có lời kết, cứ trãi dài, trãi dài từng đêm và tôi lớn lên, tốt nghiệp đại học cũng từ những câu chuyện ấy. Trong đám cháu nội ngoại thời điểm đó tôi là đứa cháu gái bà thương yêu nhiều nhất, có thể nói ngoài má tôi ra bà là người  phụ nữ ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc sống của tôi sau này.
Thời gian tôi ra trường lấy chồng ở xa nên không có điều kiện về thăm bà thường xuyên nhưng mỗi lần về thăm, bà ân cần hỏi thật tỉ mỉ về cuộc sống gia đình nhỏ của tôi, bà luôn căn dặn tôi phải chu toàn, lo lắng cho gia đình, bà hỏi tôi có hạnh phúc không, chồng tôi có tốt không…? Bà còn dặn khi nào sinh em bé thì nhớ vào thành phố sinh cho an tâm hơn, bà thường bảo người phụ nữ khổ lắm khi sinh đẻ ví như người đi biển một mình. Mười mấy lần sinh nở bà càng thắm thía nổi đau, nổi khổ của người phụ nữ đông con. Đến khi sinh con tôi càng hiểu hơn câu nói ví von của ông bà xưa “ Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình”. Lần nào vào thăm, bà cũng đều có những câu hỏi ấy.
Những ngày tháng nằm trên giường bệnh, thân hình bà tôi chỉ còn là một bộ xương, bà nằm đó ăn ngủ, vệ sinh cũng từ trên chiếc giường gỗ ấy. Chính từ những ngày bà nằm trên giường bệnh, một cảm giác thật lạ đến trong tôi, tôi không dám đến gần bà, mặt dù có những đứa em họ nhỏ tuổi hơn tôi nhưng lúc nào đến thăm cũng đều xúm xít quanh bà, hỏi han, đứa cầm tay, đứa xoa bóp, đứa đút sữa…và tôi đã xa bà, xa người bà kính yêu của tôi từ những ngày bà còn trên giường bệnh. Đôi mắt bà đục mờ chỉ he hé nhìn, đôi tay gầy trơ xương buông xuôi không nắm nổi một vật gì, bà không nói được chỉ thều thào, lắng nghe và gật đầu. Bà nằm đó, từ ngày này sang ngày khác, không đau đớn, không kêu la, chỉ lặng lẽ đến mấy năm trời, những lúc như thế các dì tôi xót xa lắm, các dì bảo nếu  bà đi được thì nhẹ nhàng cho bà hơn chứ sống đời sống thực vật thế này khổ thân bà lắm.
         Lần nào vào thăm tôi cũng đều đặt lên đầu giường bà một hộp sữa, loại sữa đắt nhất và cũng là loại sữa tốt nhất cho những người bệnh và người lớn tuổi. Tôi mong muốn bà phục hồi nhanh hơn. Sao lúc ấy tôi suy nghĩ non nớt thế, chỉ biết đem sữa tốt nhất đến cho bà thế là đủ… Không, bà kinh yêu của tôi có cần thế đâu…thời gian ơi cho tôi được quay lại từ đầu để tôi tạ tội với bà, để được gần bà trong những ngày cuối đời.

                                                                  Sưu tầm
Bà tôi dáng phúc hậu và sang trọng lắm, tôi nhớ lúc nhỏ khi thấy bà đi đám cưới của ai đó, bà thường mặc áo dài tơ màu trắng có điểm hoa văn ánh nhũ màu vàng với hình chiếc lá, mái tóc bà được vấn cao đen bóng, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, người bà toát lên sự quy phái, nền nã. Nhưng đứng trước mặt tôi bây giờ chỉ là hình hài nhỏ bé còn da bọc xương, mái tóc dài của bà ngày nào giờ bị cạo trọc, làn da héo khô trỗ đầy đồi mồi và đôi mắt hấp háy đục mờ như sau một làn sương mỏng. Tôi không thể chấp nhận một sự thật quá khắc nghiệt của tạo hoá, một nỗi sợ hãi đến gai người trong tôi và từ lúc ấy nỗi sợ hãi khi đến gần bà, người bà kính yêu của tôi. Sau này, con gái tôi đã lớn và cháu đã hỏi mẹ “Các bà dì đã thắc mắc rất nhiều về mẹ, tại sao những ngày ấy mẹ lại ngại đến gần Cố, tại mẹ sợ giường bệnh quá hôi hay sợ bệnh của bà, vì sao vậy , mẹ luôn là đứa con, đứa cháu ngoan nhất trong dòng họ mà ?”. Đến hôm nay tôi cũng không giải thích được, chỉ biết rằng tôi rất sợ sự ra đi vĩnh viễn của những người thân yêu nhất của mình, tôi sợ sự khắc nghiệt của thời gian làm thay đổi hình hài của một con người, tôi sợ sự chia ly …Có một điều tôi muốn nói lên rằng, cuộc sống đã cho ta nhiều thứ và cũng lấy đi của ta thật nhiều. Ngày hôm nay, nhân dịp này tôi xin được bộc bạch, được tâm sự nỗi lòng của một đứa cháu gái với bà, ở bên kia thế giới xin bà hãy tha lỗi cho tôi. Và các bạn ơi, “cuộc sống không chỉ cần bánh mì mà cần nhiều hoa hồng” với một ly sữa ấm trong vòng tay yêu thương ngày ấy có lẽ sẽ làm cho bà tôi ấm lòng hơn trước lúc đi xa. Bà không còn nói được, suy nghĩ bà không còn minh mẫn nhưng tự trong sâu thẳm của tâm hồn bà là hình ảnh thân thương của những người con, những đứa cháu thân yêu luôn ở bên cạnh bà. Ngày đưa bà lên chùa hoả táng, đi trong dòng người đưa tang nổi tuyệt vọng đến với tôi thật khó tả, tôi và mọi người không ai chấp nhận sự thật này nhưng cuộc sống đã kéo tôi và mọi người tiếp tục phải lao về phía trước. Còn bà, bà đã đi về một nơi bình yên miên viễn.
            Hãy lắng nghe con tim mách bảo, đối với những người thân yêu, ta cần sẻ chia và quan tâm nhiều hơn nữa, cuộc sống không cho ta thời gian và không chờ đợi ta…Nếu ngày ấy tôi đừng nghĩ quá đơn giản, luôn mua cho bà những hộp sữa tốt nhất, đắt nhất là xong, mà trên hết tình yêu thương nó cần phải có sự quan tâm, gần gũi, thấu đáu và trên hết hãy dành thật nhiều thời gian cho những đấng sinh thành. Mỗi chiếc là vàng rụng lại mọc thêm một chồi non mới, ai vẫn biết vậy nhưng chiếc lá vàng rơi làm ta lại chạnh lòng…!

                             Kính yêu, thương nhớ về bà tôi !       Bảo Nghi

              ( Bài được đăng trong cuộc thi viết “ Lời vàng chưa trao”)

                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét