Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Chênh vênh...



Cô đang thấp thỏm, lo lắng chờ đợi giây phút gặp mặt người ấy. Một khoảng thời gian không hẳn dài nhưng cũng không phải là ngắn để chờ đợi, ngóng trông. Với từng  ấy tuổi đầu nhưng sao trong tâm hồn cô vẫn còn thổn thức, hồi hộp mặc cho những biến cố cuộc đời xảy ra làm cho nếp nhăn trong suy nghĩ và gương mặt ngày càng hằn đi theo thời gian. Anh, vẫn hiện diện trong cô như ngày nào, mặc cho thời gian, bệnh tật tuổi già làm cho người ta thay đổi đi nhiều.

          Nhớ những chiều ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra thành phố sương mù, thấp thoáng bóng dáng nữ sinh với tà áo dài trắng, áo len đồng phục màu xanh cùng lội bộ vượt qua những con đường của thành phố ngàn hoa đầy dốc …lãnh đãng xa xa là sương là mây, là những ngọn núi xanh lam…cô nhớ người ấy da diết. Giờ này Hà Nội có lạnh lắm không ? Sương sớm có giăng kín bao phủ hàng hoa sữa ? Có lần cô và anh đi dạo về đêm để tận hưởng mùi hoa sữa, cố gắng tận hưởng hết cái mùi nồng nàn đã đi vào thơ ca nhạc họa và trở thành bất tử của mùa thu Hà Nội. Thế mà thắm thoát đã mười năm không gặp, bây giờ trông anh bệ vệ hơn, không còn dáng thư sinh ngày nào, tóc đã lấm chấm muối tiêu, mọi thứ  đều đổi thay duy chỉ có đôi mắt và nụ cười trong anh vẫn vậy khi dành cho cô. Em có khỏe không ? Câu nói muôn thuở mỗi khi bắt đầu câu chuyện giữa hai người trong tin nhắn hoặc những cuộc điện thoại.

          Người ta nói tình yêu của tuổi trẻ thì nồng nàn say đắm, còn tình yêu của tuổi hoàng hôn thì lại da diết, khắc khoải, cố ẩn bên trong và chỉ là hoài niệm. Hạnh phúc của cô hàng ngày là nghĩ về anh trong tâm tưởng, không một ai có thể phát hiện điều đó và biết chắc rằng anh cũng đang hướng về cô. Mỗi khi làm một việc gì đó cô điều nghĩ về người ấy và tự độc thoại với chính bản thân mình, cô thường xuyên  tự nói một mình như đang kể cho anh nghe mọi sự việc xảy ra trong ngày và cô cũng thay anh tự khuyên nhủ an ủi bản thân mình như có anh hiện diện kề bên.
                                                                                                                Sưu tầm
 Sáng ra nhìn đường phố thênh thang đầy sương mù, mọi người co ro trong chiếc áo ấm, xuýt xoa bàn tay …, thỉnh thoảng trên triền dốc vài chiếc xe đạp chở hoa hồng bán dạo của ai đó…cô lại nói thầm: Trời hôm nay đẹp lắm anh ạ, Không biết giờ này ngoài kia có lạnh nhiều không, có sương mù giăng kín khắp lối đi và hương ngọc lan nhà ai thoang thoảng hòa quyện với mùi hương hoa sữa ?

          Ở một góc độ nào đó trong mắt mọi người cô là người phụ nữ chỉnh chu, đỉnh đạc và sống khép kín, cô thường chìm trong góc khuất nào đó bình thường như hàng vạn hàng vạn người phụ nữ của gia đình. Công việc, nhà cửa, con cái và rồi tất bật với những mối quan hệ ràng buộc trong xã hội, thi thoảng người ta thấy cô cùng đi siêu thị với vài người bạn, hoặc bắt gặp cô ở một góc cà phê cóc nào đó vào mỗi buổi sáng cuối tuần, cuộc sống đời thường cứ tiếp diễn như vốn có của nó nhưng khi về đêm, mỗi thứ trở về với sự tỉnh lặng và mọi người đã ngủ say sau một ngày đầy bon chen, vất vả thì lúc đó chính là giờ phút của riêng cô, cô lại bắt đầu với người bạn quen thuộc của mình, chiếc máy tính đã trở thành vật bất lý thân của cô trong một ngày, lên cơ quan nó cùng cô hoàn tất công việc chung, về gia đình nó là người bạn thân thiết nhất  và cũng kín đáo nhất để chia sẻ, chất chứa những nổi niềm, suy tư thầm kín của cô.

 Đêm về khuya, tiếng gõ chữ đều đặn như một âm thanh quen thuộc của cuộc sống. Có một thời gian cô không viết được gì, bạn bè nhắn tin nhau hỏi: Sao vậy, có việc gì không mà không thấy tâm hơi hả bà già triết lý ? Nhận tin cô bật cười sảng khoái, cuộc sống là thế đấy, đâu cần gì nhiều chỉ cần một câu hỏi quan tâm như thế cũng thật ấm lòng. Còn anh, người đàn ông trong bóng tối thì có những ngôn ngữ riêng dành cho cô, chỉ một tin nhắn với những dấu cảm thán thân thương “ ! ? ” cô đã hiểu anh cần muốn nói gì. Nhiều dấu  “ ! “ là bày tỏ rất, rất nhiều tình cảm nhớ nhung, tha thiết, còn dấu “ ? ” thì tại sao lâu quá em không liên lạc…Tình yêu là thế đó, vỏn vẹn chỉ bao nhiêu biểu tượng mà làm cho con tim tuổi xế chiều vẫn còn thổn thức. Người ta bảo cô là người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, rất tự tin nhưng chỉ có một người đàn ông hiểu cô nhiều nhất, cô đang chênh vênh, đang cố dấu con người thật của mình, đó là sự khát khao được yêu thương và được yêu thương ai đó nhưng cô như con chim sợ cành cong, sợ sự thực phủ phàng của cuộc sống mà cô đã trãi qua.
                                                                                                              Sưu tầm
          Cô tự nhủ hãy là chính mình và cô hài lòng với cuộc sống hiện tại như thế, không bon chen, không bước tiếp như mọi người thúc giục. Cứ chênh vênh để thấy cuộc sống còn nhiều góc khuất cần soi rọi, cứ chênh vênh để nhẹ lòng tránh khỏi phiền toái của cuộc sống thực tại. Anh đã hỏi, cứ chênh vênh vậy hoài đến bao giờ ? cô mỉm cười đáp trả: Hãy chênh vênh để thấy quý cuộc sống thực tại nhiều hơn, hãy chênh vênh để từ đó càng tỉnh táo hơn sau một ngày thức dậy…người phụ nữ của anh là vậy đó, đặc biệt trong hàng cái đặc biệt…

          Thành phố mù sương vẫn lãng đãng mây trôi …


                                                                                                Bảo Nghi






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét