Ngày nó bảo vệ luận án Tiến sĩ tại Thụy Điển trên màn hình powerpoint
chi chít đầy con số để minh họa cho những thí nghiệm mà bao tháng ngày khổ sở
cực nhọc của nó để đánh đổi kết quả hôm nay. Luận án được xếp loại xuất sắc, quá
trình học nó được đánh giá là một sinh viên ưu tú của trường, một sinh viên Việt
Nam bé hạt tiêu nhưng cái đầu không bé một chút nào. Hội trường có sự tham dự
của nhiều Giáo sư, Tiến sĩ nước ngoài, nhiều sinh viên của các nước bạn, họ
chăm chú lắng nghe và ngạc nhiên thích thú trước một luận án khoa học gợi mở
khám phá một hướng đi mới; sự thích thú này không chỉ là nội dung báo cáo luận
án của nó mà còn ấn tượng nhất là ở phần cảm ơn những người đã đóng góp cho sự
thành công luận án. Với hình ảnh của một đồi cát mênh mông xa ngút ngàn giữa
cái nắng trưa gay gắt của vùng biển duyên hải miền Trung Việt Nam, là dáng vóc
của một người đàn bà oằn lưng với gánh đồ nặng trĩu lẽ loi, đơn độc trên triền
cát. Khi bức hình được phóng to đã gây bất ngờ cho mọi người, Hội trường lặng
đi cảm giác như mọi âm thanh đều như ngừng lại. Bức hình thật đẹp, đẹp trong sự
hy sinh nhẫn nại, tần tảo của người phụ nữ vùng biển, nó làm tan chảy bao trái
tim của những người đến tham dự, dòng chữ phụ đề làm rõ hơn ý nghĩa sâu sắc mà
nó cần muốn chia sẻ với mọi người: Kính yêu, thương nhớ về mẹ tôi!
Sưu tầm
Ngày nó cất tiếng khóc chào đời là một ngày giông bão, mẹ ấp ủ nó trong
chăn như một con gà mái ủ con tránh bọn diều hâu. Nó lớn lên trong vòng tay yêu
thương của mẹ và bà, còn cha nó người đàn ông ruột thịt nhưng lúc nào nó cũng
cảm giác xa lạ với gia đình thì lẩn quản đâu đó như một cái bóng mờ nhạt và vô
trách nhiệm . Với đàn em, nó là bà chị đảm đang, tháo vát chuyện nhà. Nó thay
mẹ chăm sóc em, bốn đứa trẻ như một bầy vịt con suốt ngày chim chíp đòi ăn. Mở
mắt chào đời nó đã biết lo toan, gánh vác, lúc nào nó cũng chỉ nhìn thấy sự lam
lũ, bần hàn quanh mình; trong thâm tâm
nó không lúc nào nguây ngoai suy nghĩ sẽ vượt lên tất cả để đổi đời, để mẹ nó
đỡ vất vả, để em nó hồn nhiên trong trẻo đến trường như bao đứa trẻ khác. Nghèo
quá làm gì để đổi đời đây, chỉ có học và học; học trong thiếu thốn, học trong
căm hờn buồn tủi…Đúng như mọi người từng nói, ông trời chẳng lấy hết cái gì của
ai; nếu lấy cái này thì ông sẽ cho cái kia…càng thiếu thốn, càng bất hạnh nó càng học chăm và học rất giỏi. Trên một cơ
thể nhỏ bé và suy dinh dưỡng nhưng biết bao kiến thức nó nạp vào đều được thấm
nhuần trong từng suy nghĩ, từng máu thịt của nó. Ngày lên máy bay để du học mẹ
nó không thể đưa tiển nó được vì tiển xe tốn kém cho hai chuyến đi về và phải
lo cho đàn em nó ở nhà. Nó là hành khách cuối cùng bước lên máy bay, cảm giác
thật khó tả, vui có, buồn có, lo lắng có, ngoảnh lại nhìn lần cuối quê hương, ở
phía xa chân trời nó thấy mẹ nó đang tất tả chạy về lo bửa cơm chiều cho đàn
con nhỏ…nước mắt lại chảy, lòng tự hứa học thật giỏi để mẹ và các em bớt khổ.
Sưu tầm
Trên những trang giấy học trò mà nó từng tả người cha theo đề bài của cô
giáo nó thường tưởng tượng một hình mẫu không có thật, hình ảnh một người cha với
tình yêu thương gia đình vô vàng, sửng sững mạnh mẽ luôn là bách là tùng để bao
bọc che chở và thương yêu mẹ con nó. Hình ảnh ấy trái ngược với hình ảnh mỗi
tối gia đình nó phải gánh chịu những cơn
thịnh nộ vô cớ của cha nó mỗi khi về nhà trong mùi bia rượu, trong mùi son phấn
nước hoa rẻ tiền. Hình ảnh xiêu vẹo, ngã
nghiêng, lè nhè trong đêm tối của cha và sự chịu đựng của mẹ hàng đêm khi phải
xốc, đỡ, lôi ông ấy về nhà trong những cơn say khướt không biết gì. Những trận
đòn không lý do đến với mẹ và chị em nó trong những đêm khuya của làng chài ven
biển cứ tiếp diễn không bao giờ dứt, xa xa tiếng chó sủa rời rạc, tiếng côn
trùng nỉ non và tiếng muỗi vo ve…tất cả đã trở thành nỗi ám ảnh không thể nào quên
trong những ngày xa xứ như thế này. Những đêm khuya học bài với cái rét lạnh của
xứ sở trời Tây nó lại nhớ quay quắt hình ảnh mẹ và em phải đùm túm nhau chạy ra
khỏi nhà vì những trận đòn của ông ấy. Có gắng gượng bao nhiêu thì cái điệp
khúc: chưởi mắng, la hét, rượt đuổi.. thường xuyên xảy ra như cơm bửa; cứ mỗi
lần như thế nó và mẹ ôm chầm lấy những đứa em cùng khóc trong tiếng nấc, trong
tiếng ngen ngào nhẫn nhịn. Những đêm khuya nóng nực mùa hè hay những đêm giá
buốt khi trời trở đông …cái điệp khúc khủng khiếp ấy vẫn lập đi lập lại, đeo đẳng cuộc đời mẹ
con nó.
Nó là con xứ biển, trong người nó thấm đậm chất muối biển trong từng thớ
thịt, mạch máu. Sự kiên trì, nghị lực của nó đã làm cho những bạn bè đồng lứa
thầm cảm phục, nó cảm nhận mình chẳng biết sợ gì, vì trong sâu thẳm nó và gia
đình nó đã chứng kiến những đau khổ, thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần.
Ngoài sự đói khổ của bửa ăn hàng ngày mẹ con nó còn hứng chịu sự bạo hành về
thể xác lẫn tinh thần mà cha nó đã đem lại. Nó chẳng còn sợ gì cả ngoài sợ cái
chết, vì nếu chết đi nó không thể cùng mẹ lo cho các em. Những người bạn trai từng
đến với nó nhưng nó không còn một cảm giác gì cả, sự rung động đầu đời của tình
yêu đôi lứa, sự lãng mạn tinh khôi của mối tình đầu…nó không cảm nhận được. Đã
có lúc mọi người nhìn nó như người của giới tính thứ ba, nó không phủ nhận hay
biện hộ cho mình, trước mắt nó mục tiêu cuối cùng là quyết tâm học, làm việc,
để đưa mẹ và các em đi khỏi căn nhà ấy, một căn nhà mà như mọi người thường ví
là tổ ấm là nơi để chia sẻ, là nơi để ai đó mệt mõi, thất bại, khổ đau… được trở
về; vì mái nhà là nơi an toàn nhất, hạnh phúc nhất và là nơi nạp thêm năng
lượng cho mọi con người khi bước ra ngoài tiếp tục cuộc hành trình của cuộc đời
mình. Nhưng căn nhà của nó là sự u tối, rách nát từ trong ra ngoài theo nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều khi nó hỏi mẹ, đau khổ nhiều quá nhưng sao mẹ lại
sanh em nhiều thế! Mẹ cười buồn, đôi mắt ướt nhìn ra xa và nói : Khi nào lớn
con sẽ hiểu, cuộc đời không như mình nghĩ !!. Nhưng nó hiểu, nó hiểu hết, mẹ
chống chọi cái này để lại chịu đựng cái kia, người đàn ông của mẹ và là cha nó
là một người gia trưởng, độc đoán; mẹ càng chịu đựng, lặng im trước những thói
xấu của ông ấy thì ông ấy càng điên tiết, càng điên cuồng hành hạ mẹ và ông ấy
biết rằng niềm sống của mẹ là những đứa con, vì thế hàng ngày, hàng giờ ông ta
cố tình hành hạ những đưa trẻ để mẹ nó phải lên tiếng. Khi đi học bạn gái nó
thường tâm sự và khoe với nó rằng người đàn ông sau này là chồng sẽ là hình mẫu
từ cha, nó nhìn cô bạn, trong mắt cô ấy lấp lánh niềm hạnh phúc mà nó không thể
nào trong cuộc đời nó có được.
Từ nghiệt ngã cuộc sống gia đình làm tâm hồn nó bị chai sạn, không còn
một cảm xúc gì cả, người bạn trai cuối cùng đã nói với nó trước lúc chia tay:
Anh sẽ chờ em đến khi nào em quay lại. Em là muối của biển, em biết không ?!!
Bảo Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét