Tôi gặp anh trong một chiều nhạt nắng,
biển lặng đến lạ lùng !. Bọn trẻ con vây quanh anh như từng quen trước đó. Chiếc áo thun trắng đơn sơ với chiếc
quần short trông anh khác xa với người trợ lý của mình lúc nào cũng comple,
cravat. Bất đồng ngôn ngữ nhưng chỉ ánh mắt, nụ cười là nguồn giao cảm đặc biệt,
nó cuốn hút anh với bọn trẻ như thỏi nam châm. Bọn trẻ con thì cười như nắc nẻ,
chúng thả sức đùa giởn, quên hết mọi giành giật miếng ăn hàng ngày, chúng quên
cả thúng đậu phụng, khay thuốc lá, xấp vé số hay mâm bánh tiêu đã yểu xìu vì cả
ngày phơi trên mâm không ai hỏi mua. Quên, quên hết…
Sưu tầm
Tôi
chưa từng thấy ai lạ như anh, người thanh niên Châu âu với gương mặt thật điển
trai, vóc dáng của một người mẫu nam trên sàn catwalk, với hình ảnh như thế anh
sẽ phù hợp hơn ở những thành phố lớn nhưng vây quanh anh là đám trẻ con bụi đời,
xin ăn và bán hàng vặt. Chúng đến với anh không phải vì xin từng đồng xu, anh đến
với chúng không phải vì sự ban ơn, bố thí mà ở đây là không khí vui nhộn trẻ
con của người anh trai lớn với đàn em li
nhi lít nhít. Đẹp tuyệt vời! Một bức tranh sống động, hồn nhiên giữa trời biển
bao la cát trắng này. Bọn trẻ vây lấy anh để được anh quay phim, quay xong anh
lại đưa chúng xem, những mái đầu cháy khét vì nắng và gió biển, những tấm lưng
gầy còm trên manh áo bạc thếch thỉnh thoảng có vài mảnh vá. Chen chút nhau, giành
giựt nhau để được xem hình của mình, cải vã., đôi lúc vụt lên tiếng chửi thề rồi
bất ngờ im lặng giữa thinh không, bất chợt bọn chúng nhìn nhau, những ánh mắt sợ
sệt, tìm kiếm và cố tìm ra người đã buột miệng cất lên câu ấy… chúng đã từng hứa
với anh không được nói tục, nếu phát hiện thì xem như đối tượng đó bị loại khỏi
tập thể. Nhìn vẻ sợ sệt của bọn chúng anh càng thấy thương chúng nhiều hơn… sóng
mũi cay cay, mắt nhìn đăm đắm ngoài khơi xa, anh tảng lờ như mình chưa nghe câu
nói ấy
Chẳng
kể màu da, chẳng kể sang hèn, chẳng kể sạch sẽ, dơ bẩn, anh hoà vào chúng như
quen tự bao giờ, người trợ lý của anh chỉ đứng nhìn và lắc đầu… chúng xô đẩy,
chúng bá vai, hè hụt vật anh ra bãi cát, rồi nhào lộn, rồi kéo xuống té nước giữa
làn nước biển trong xanh, rồi tắm, rồi bơi…Bọn trẻ như vừa gặp một người anh
trai đi xa mới về. Chúng kéo anh ra thật xa bờ, chúng tạt nước anh, rồi cười ,
rồi hét… Không gian bao la quá! Trời xanh quá và biển xanh đến nao lòng.
Rồi
anh ra về trên chiếc xe con màu trắng, chúng chạy theo quyến luyến không rời, có
đưa bần thần như sắp khóc. Anh khẽ xoa đầu, vuốt má chúng, anh nói gì đó với chúng
bằng tiếng mẹ đẻ của mình, trên những gương mặt hốc hác dạn dày nắng gió, biểu
hiện sự trong chờ, tin tưởng của một cuộc trở về gần nhất.
Chiếc
xe cứ xa dần, xa dần… bọn trẻ cứ đứng vẩy tay liên hồi, chỉ khi bác bán kem đứng
kề bên nhắc nhở chúng mới thôi và chợt hiểu ra xe đã đi thật xa. Mỗi đứa lại cầm
nón, cấp rổ, bưng mâm lủi thủi ra đi giữa tiếng rao hàng lạc lõng giữa không gian
rộng lớn, nhìn cảnh ấy không ai mà không xót xa được.
Theo
tìn hiểu, tôi được biết về người thanh niên ấy, anh công tác tại một thành phố
lớn, cứ gần đến cuối tháng là anh lại ra bãi biển này để vui chơi với bọn trẻ.
Một chút quà trẻ con, một câu chuyện giáo dục đời thường trong ứng xử hàng ngày,
một vài câu chào hỏi, nói chuyện thông thường giữa ngôn ngữ tiếng mẹ đẻ của anh
và chúng. Một ánh mắt, một cái xoa đầu, nắm tay đã làm cho bọn trẻ phố biển gần
nhau hơn, yêu thương nhau hơn bớt đi sự ranh mãnh, lõi đời trong cuộc mưu sinh
và điều quan trọng nhất là anh dạy cho chúng biết quan tâm, biết lắng nghe,
chia sẻ và trên hết là tính thật thà. Những cuộc gặp mặt thế này đã làm xoa dịu
được những nổi đau, những mất mát thiệt thòi mà trẻ con như chúng phải hứng chịu.
Chúng không bao giờ ăn cắp vặt hay quấy rầy khách du lịch, có lần anh cố tình đánh
rơi chiếc đồng hồ, thằng nhỏ ăn xin lượm được đem trả lại cho anh, tình cảm tồt
đẹp đó cứ lớn dần theo ngày tháng và cảnh tượng ấy quen dần trong mắt những người
dân sinh sống trên bãi biển này.
Sưu tầm
Tôi
nhìn ra biển, trời chiều đã bắt đầu có sóng, những con sóng tung bọt trắng xóa
lên bờ rồi tan biến vào lòng biển cả. Lại thêm một con sóng khác… cứ nối tiếp,
nối tiếp… trào dâng và vỡ tan. Sóng vẫn chỉ là sóng nhưng thiếu sóng thì không
còn là biển. Cuộc sống chỉ cần những khoảnh khắc vô tận ấy để ta tin tưởng và yêu
cuộc sống này nhiều hơn. Cuộc sống của chúng ta còn vô vàn những cái đẹp, cái tốt,
cái giá trị nhưng nó còn ẩn khuất đâu đó dưới những bộn bề gian truân của cuộc
sống đời thường. Hãy tin, hãy yêu, hãy gần nhau đi thì sẽ thấy cuộc đời còn đẹp
lắm !
Đứng
trước biển để thấy mình còn quá bé nhỏ, đứng trước biển để nhìn những con sóng
trắng dâng trào, từng đợt sóng này đến đợt sóng khác, cứ vỗ vào bờ rồi lại tan
biến vào lòng biển cả. Chỉ là những cảm nhận, chiêm nghiệm, tựa như ý nghĩa của
bọt biển, cuộn trào, trắng xoá, vỡ tan rồi lại tái hiện như cũ.
Những
ý nghĩa của bọt biển, chỉ là những ý nghĩa của bọt biển mà thôi…!
Bảo Nghi
(Bài
đăng trên báo Phụ nữ Việt Nam, số 47(4095) ra ngày 20/4/2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét