Trời bắt đầu mưa nặng hạt, từ nhà chạy ra đồng phải hơn cây số, vừa chạy
nó vừa đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, đằng cuối chân trời lập lòe tia chớp, nhìn từ xa nó chỉ thấy một màu trắng mù mịt, không thấy người và
cũng không thấy đồng. Chạy trên bờ ruộng nhỏ, nước mưa làm cho đất mềm ra, sền
sệt, chân bị lún sâu vào đất bùn, nó té lên té xuống trên ruộng lúa. Nước mưa
thấm vào da thịt, nước mưa quất vào mặt cảm giác lạnh rát xuất hiện, nó cất
giọng kêu to “chị tư tư…” không có tiếng đáp trả, xung quang chỉ thấy đồng
ruộng mênh mông là nước, vừa chạy nó vừa thở hổn hển “trời ! chị tư, chị đang ở
đâu…? “
Sưu tầm
Cái bụng bầu gần tám tháng của chị cứ lặt lè thấy mà phát sợ, nó chưa từng thấy đàn bà bụng bầu nào mà khổ sở như thế và ghê ghê như thế, thân hình chị ốm tong teo, da tái xanh có lẽ bao nhiêu chất bổ dưỡng đều tập trung dồn nuôi cái bầu chị đang mang, mỗi bước đi của chị làm cho cái bầu đưa qua lại thật khó chịu, người ta nói bụng của chị là con trai, vì con trai bụng bầu thường nhô ra phía trước, chẳng biết có đúng không nhưng với dáng cao lêu khêu của chị vác cái bụng to tưóng đón gần chục ký, ai thấy cũng phải ngán ngẫm; riêng đối với nó, một con bé mới mười bốn tuổi chưa hiểu mô tê gì về chuyện đời, thì mỗi lần thấy chị đi từng đằng xa là nó lủi tránh, nó sợ nhìn vào cái bụng của chị, có gì đó sợ sợ không thể nào tả nỗi. Nó tự hứa với mình lớn lên nó không lập gia đình để không phải mang cái bụng như thế.
Cái bụng bầu gần tám tháng của chị cứ lặt lè thấy mà phát sợ, nó chưa từng thấy đàn bà bụng bầu nào mà khổ sở như thế và ghê ghê như thế, thân hình chị ốm tong teo, da tái xanh có lẽ bao nhiêu chất bổ dưỡng đều tập trung dồn nuôi cái bầu chị đang mang, mỗi bước đi của chị làm cho cái bầu đưa qua lại thật khó chịu, người ta nói bụng của chị là con trai, vì con trai bụng bầu thường nhô ra phía trước, chẳng biết có đúng không nhưng với dáng cao lêu khêu của chị vác cái bụng to tưóng đón gần chục ký, ai thấy cũng phải ngán ngẫm; riêng đối với nó, một con bé mới mười bốn tuổi chưa hiểu mô tê gì về chuyện đời, thì mỗi lần thấy chị đi từng đằng xa là nó lủi tránh, nó sợ nhìn vào cái bụng của chị, có gì đó sợ sợ không thể nào tả nỗi. Nó tự hứa với mình lớn lên nó không lập gia đình để không phải mang cái bụng như thế.
Chiều nay là bửa chiều kết thúc đợt dần công cho nhà nó, mỗi người thu
dọn đồ đạc tập trung tại nhà nó ăn cơm, ai cũng lật đật chạy vào tránh cơn mưa
bất ngờ ào đến. Nhìn qua một lượt không thấy chị tư má nó kêu “Con chạy ra đồng
kêu chị tư vào ăn cơm, nói chị bầu bì không để mắc mưa nghe chưa”. Chưa nghe kịp
hết câu nói của má nó ù chạy ra khỏi nhà, má nó chạy theo đưa chiếc nón lá cho
nó và kèm theo một câu nói muôn thuở “con nhỏ này…” Giữa đồng không mông quạnh,
những lằn tia chớp, sấm sét làm cả cánh đồng lâu lâu sáng rực lên những tia lửa
điện, cánh đồng chìm trong một màu trắng xóa, cái nón lá má đưa cho nó bị một cơn
gió lốc bay không biết ở đâu mà tìm, nó tất tả chạy tới ruộng lúa của mình, từ
đằng xa, nó thấy chị tư không có áo mưa, đầu đội nón lá, chiếc nón cứ
phất phất bị gió cuốn muốn bật tung bay lên. Giữa cơn mưa tầm tả như thế mà chị
vẫn lom khom cúi người cấy lúa. Nó hét to: Chị ơi, má kêu chị vô…mưa” đợi đến lần kêu thứ ba chị mới ngẩng đầu lên và hét vọng lại: Còn
một bó lúa nữa là hết, chị ráng cho xong, em về trước đi”. Gió càng lớn, mưa
càng nặng hạt, nhìn quanh cánh đồng không có ai, chỉ còn thấy nó và chị. Nhìn trong mưa, hình
ảnh chị với cái bụng bầu cấy lúa giữa trời sấm
chớp, mưa gió vần vũ…nó chẳng còn biết nói gì được nữa cả, trên mặt nó nước cứ tuôn
chảy xuống, nó mím chặt môi vì cơn lạnh, nó thấy vị mặn mặn trên đầu lưỡi, nước
mưa hay nước mắt…nước làm mắt nó nhòe đi, lần đầu tiên nó cảm giác không còn sợ
hình ảnh người phụ nữ mang bầu nữa, tự nhiên nó đứng trên bờ ruộng khóc nức nở
như chưa bao giờ được khóc. Ngày thường cứ mỗi lần đi học về ngang nhà chị tư
đều thấy chị và sợ nhìn cái bụng của chị nhưng sao hôm nay thật lạ, nó cảm thấy lo
lắng cho em bé trong bụng “Chị ơi, vô đi lạnh lắm !” “Em vô trước đi…
chị gần xong rồi…” trong lời đáp của chị nó nghe thấy cả tiếng cập cập của
hai hàm răng đánh vào nhau mặc dù khoảng cách từ chị đến nó cũng khá xa và bị át cả
tiếng vần vũ của mưa
Nó quyết định không vô, nó đợi chị lội lên bờ rồi hai chị em cùng về,
nhưng khi chị vừa cấy xong bó mạ cuối cùng thì chị lại không thể nhắc chân khỏi
lớp bùn được nữa. Trong mưa, nó thấy ai đó dìu chị lên bờ, trong mưa nó thấy
hình như ba nó bế nó lên….nó còn nghe xa xa tiếng sấm chớp vang rền ở cuối chân
trời…rồi nó thiếp đi không biết gì nữa cả.
Sưu tầm
Đêm hôm đó chị tư sanh em bé sớm hôm một tháng, ngày đưa chị và em bé về
nhà, nó và má qua thăm, nó bẽn lẽn nhìn em bé đỏ hỏn trong đống chăn màu hồng,
nó không dám nhìn cái sinh linh bé nhỏ này, mà nó chỉ nhìn chị tư, chị âu yếm
nhìn nó khẽ xoa đầu “Tại con hết đó mợ bảy, em nó ra kêu con vô nhưng vì muốn
cho xong bó mạ cuối cùng con ráng..nhưng không sao rồi mà, đúng không em ? ”
Chị nói và hỏi nó như thế..Từ ngày đó nó thường qua thăm chị và chơi với em
bé, tình cảm của nó dành cho chị thật nhiều không kể xiết, cám ơn trận mưa như
trút nước hôm ấy, từ chị nó thấy được sức mạnh của một người mẹ, từ chị nó thấy được sự cẩn mẫn, trách nhiệm của người phụ nữ, bây giờ nó không còn tâm trạng sợ các bà bầu nữa, có cái gì đó thật khó tả. Hình ảnh lom khom
cấy lúa với cái bụng ưỡn to giữa trời mưa gió …sao mà tê tái cả nỗi lòng, tê
tái cho thân phận người phụ nữ
Đề bài văn cô cho “Em hãy kể lại một câu chuyện sâu sắc mà em
nhớ nhất”. Đặt bút không cần suy nghĩ nó viết liền một mạch, câu chuyện của
một ngày mưa gió hôm ấy, bài văn được đọc cho cả lớp cùng nghe. Cô giáo phê “câu
chuyện rất cảm động, lời văn chân thật, súc tích”
Sau này mỗi khi trời mưa và nhất là trong mưa khi gặp phụ nữ có bầu…cảm
giác ngày ấy lại trở lại trong nó, bất giác câu hát ru chẳng ăn nhập gì cả như
vẫn cứ bật lên trong đầu nó:
Con cò lặn lội bờ sông….
Bảo Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét