Mỗi khi buồn tôi lại chạy qua nhà hắn để gặp, hắn có cách nói chuyện
thật lạ, tưng tửng như không có chuyện gì. Hắn nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng trông
hắn có vẻ già dặn, lần đầu gặp mặt, hắn gọi tôi bằng tên sau đó tôi đề nghị thứ
bậc phân minh, hắn đồng ý chả chấp điều đó, khí phách đàn ông mà.
Nhà hắn chỉ cách nhà tôi có một bờ rào
dâm bụt nhưng điểm hẹn của tôi với hắn là sau vườn, một khu vườn đầy trái cây
mà bọn con gái phải thích, ổi, cóc, xoài, chùm ruột…trái sai oằn cả cây. Hắn
còn ba đứa em, là anh cả nên lúc nào hắn cũng phải gánh vác chuyện nhà thay cha.
“N ơi ơi..”, chỉ sau vài phút là hắn đã xuất hiện, như một thông lệ, cứ hể đến
giờ này là hắn đều biết tôi qua, riết rồi thành quen, có hôm tôi bệnh hoặc bận
gì đó không qua, là hôm sau gặp mặt, hắn đều nói “Sao chị không qua, em trông chị
suốt!” tôi hỏi “có thiệt không đó ?” dù là hỏi thế nhưng nhìn vào mắt hắn, tôi
biết hắn nói thật. Tôi và hắn có hoàn cảnh gia đình cũng tương đối giống nhau,
nên khi cần người nói chuyện tôi đều tìm đến hắn, vì những tâm sự của tôi sẽ không
có người thứ ba biết và ở hắn có gì đó rất dễ dàng để tôi bộc bạch mà không cần
dè dặt, rào đón trước sau như đối với người khác. Nhiều khi hắn hỏi tôi “Chị
rảnh quá, cái chi chị cũng buồn hết vậy ?” Nói thật, đang buồn mà nghe hắn hỏi
như vậy tôi cũng phải bật cười. Gia đình hắn cũng buồn lắm nhưng hắn vẫn vô tư
như không có chuyện gì cả, tôi hỏi “ Chuyện nhà như vậy, có buồn lắm không ? ”
hắn nói “Buồn chứ chị, nhưng riết rồi quen” hoặc “em chịu đựng được mà…” nghe
sao mà tội nghiệp!
Sưu tầm
Nơi tôi và hắn thường ngồi nói chuyện là dưới một cây chùm ruột sai trái
trĩu cả cành, mỗi buổi trưa vắng vẻ thế này nghe hắn nói chuyện là cách giải buồn
của tôi. Hắn kể đủ thứ chuyện, về hắn, về những đứa em của hắn hay ngay cả những
câu chuyện tình yêu sâu kín nhất của hắn, hắn bộc bạch một cách rất hồn nhiên, chân
chất. Nhưng cũng có lần do bức xúc chuyện gia đình hắn chủ động gọi tôi sang và
kể liền một mạch về những tức tối mà nhà hắn vừa xảy ra, lần đầu tiên tôi thấy
hắn giận, hắn dùng lời lẽ thật khó nghe
và tôi cảm giác sợ hắn. Trong suy nghĩ của tôi lúc đó, nếu không kìm chế hắn có
thể giết người cũng nên. Sau này hỏi lại, hắn nói vì giận quá nói như vậy thôi “Em đâu có khùng mà làm vậy hả chị..”
cũng cái giọng nói tửng tửng có vẻ bất cần đời của hắn mà nhiều lần làm tôi
phật ý nhưng hiểu hắn rồi thì chịu thôi.Trước mặt tôi bây giờ không phải là nhóc
nhỏ ngày nào nữa mà là người đàn ông trưởng thành đã va chạm chuyện đời nhiều. Hắn
cũng có những lúc bất thường không hiểu nổi, có lúc thì huyên thuyên đủ thứ
chuyện và có vẻ quan tâm đến cảm giác của tôi nhưng có lúc cũng không thèm để ý
tới sự có mặt của tôi và càng giận hắn hơn khi kể chuyện, hắn không cần biết người
nghe là ai, bao nhiêu tuổi, hắn cứ tuôn ra cho hết những bực bội có sẳn trong
đầu bằng những từ ngữ của mình, lúc đầu, tôi giận hắn thật sự nhưng ngẩm nghĩ
lại gia đình hắn chính là nguyên nhân đem đến nổi đau, tôi không thể giận hắn
lâu được nữa. Hắn đã từng nói với tôi” chuyện xảy ra…em đau lòng lắm chị à”
nghe xong câu nói đó tôi không biết phải nói gì, tôi thương hắn vô cùng !
Sưu tầm
Cũng không ít lần hắn kể tôi nghe về những cô người yêu của hắn, cái
thời vụng dại ngày xưa thật đẹp và khi nhắc lại hắn tiếc nuối những gì đã qua và
sau những câu chuyện là một câu nói thật thà đến mức tôi phải ôm bụng cười “Em
tốt mịt mù luôn đó chị…vậy mà…cứ vậy mà nhiều mối đi qua hết trơn…” Trời, câu
nói sao mà dễ thương lạ, làm sao mà tôi không cười cho được chứ, nhìn hắn tôi
lại so sánh với người yêu của mình, tôi buộc miệng nói “Phải chi trước đây chị
quen với N thử coi...” Hắn trố mắt nhìn tôi “Lúc nào chị cũng xem em như còn
nhỏ lắm ...” Tôi ôm bụng cười không thể chịu nỗi…
Ngoài vườn tiếng lá cây xào xạc, tiếng rơi tỏm xuống mương của trái bình
bác chín, tiếng chạy sột soạt của con rắn mối trên đống lá khô…tiếng cười vang
của hai chị em làm khu vườn mất đi vẻ tỉnh mịch mùa hè. Tôi cũng quá đỗi ngạc
nhiên qua từng câu chuyện hắn kể, hắn là người chu đáo, trách nhiệm và rất
ngoan, vì sao những người phụ nữ quen hắn rồi lại bỏ đi. Nhìn hắn, tôi lại cười
như thể chưa bao giờ có câu chuyện nào vui hơn thế nữa…
Ngày chia tay hắn lên thành phố, tôi bịn rịn mắt ướt con gái, hắn nhìn
vào mắt tôi bảo” Khóc gì, buồn, lo bạc cả tóc…em sợ già lắm nghe !” Đang buồn
mà tôi phải bật cười với câu nói của hắn “Đàn ông, con trai mà sợ già, bạc
tóc..” Hắn trêu tôi “Khi nào bạc em đi nhuộm” tôi nói “Nếu nhuộm ..khỏi gặp lại luôn nhe” hai
chị em lại cười ..
Nhìn lên vòm lá xanh biếc, mấy trái ổi vừa chín tới thơm thoang thoảng
đong đưa…trưa hè ở quê sao thanh bình lạ !
Tạm biệt người bạn của tôi, sẽ không còn những giây phút trò chuyện mà
quên cả giờ, hoàn cảnh không phép chúng tôi hàn huyên, gặp gỡ như những ngày đã
qua, không biết hắn thì sao, riêng tôi chắc chắn sẽ rất nhớ những trưa như thế,
tôi không còn dịp để trò chuyện với hắn trong thời gian và hoàn cảnh như bây
giờ được nữa. Tôi hỏi hắn “Trên đó khi buồn …làm sao nói chuyện đây...” , hắn
cũng đăm chiêu suy nghĩ…Mong rằng mọi thứ đều yên ả và tốt đẹp, mong rằng thời
gian người bạn của tôi sẽ gặp một cô gái thật tốt, dễ thương, tóc dài..
Trước khi về, tôi nhắn hắn”khi nào có người yêu nhớ cho chị biết nhe”.
Hắn trả lời “ Em không hứa !…”
Bảo Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét