Có quá nhiều thứ để người ta ưu ái cho thành phố ngàn hoa, thành phố sương mù, thành phố của tình yêu, thành phố của nỗi nhớ mong. Thành phố có cái rét mùa đông, có con đường dọc lối đi đầy hoa khoe sắc.
Có những hôm cô tách đoàn thả bộ một mình đi dạo với con đường đầy hoa mimoza nở tím, con đường vắng ngắt thỉnh thoảng có lác đác vài chiếc ô tô vụt qua rồi mất hút cuối con dốc đầy sương mù. Những hàng cây cổ thụ dọc lối đi vào khu biệt thự rủ mình sau một đêm có mưa, lá cây xanh mướt như rủ sạch bụi bẩn. Trên khung cửa sổ nhà ai đó văng vẳng tiếng kèn saxophone với bài hát Gởi người em gái của Đoàn Chuẩn, cô bật cười một mình và nghĩ, thường lên xứ sương mù là nghe nhạc Trịnh sao hôm nay bổng gặp một giai điệu quen thuộc nhưng lại rất lạ ở xứ sở ngàn hoa.
Có những hôm cô tách đoàn thả bộ một mình đi dạo với con đường đầy hoa mimoza nở tím, con đường vắng ngắt thỉnh thoảng có lác đác vài chiếc ô tô vụt qua rồi mất hút cuối con dốc đầy sương mù. Những hàng cây cổ thụ dọc lối đi vào khu biệt thự rủ mình sau một đêm có mưa, lá cây xanh mướt như rủ sạch bụi bẩn. Trên khung cửa sổ nhà ai đó văng vẳng tiếng kèn saxophone với bài hát Gởi người em gái của Đoàn Chuẩn, cô bật cười một mình và nghĩ, thường lên xứ sương mù là nghe nhạc Trịnh sao hôm nay bổng gặp một giai điệu quen thuộc nhưng lại rất lạ ở xứ sở ngàn hoa.
Sưu tầm
Để tìm một ánh nắng xuyên cành lá trong lúc này là rất hiếm, vì là đang mưa, cơn mưa phùn không đủ lớn để tâm hồn ai đó trở về với một chút ký ức xa xôi...Mọi người thích hoa với đủ trăm hồng nghìn tía, mọi người thích đồi, thích thác, thích thông...còn cô có quá là quen thuộc để hết rung cảm nét đẹp của miền cao nguyên đất đỏ, cô chỉ thích những con đường vắng vẻ của thành phố vào buổi sáng khi không bóng người hay buổi sớm mai đứng từ phòng ngủ nhìn từ cửa sổ ra ngoài khu vườn, ông chủ nhà là sinh viên văn khoa trước năm 1975 với một bụng văn thơ của nhóm Tự lực văn đoàn đang lúi húi tỉa hoa, cắt cành.
Cảm giác thật đong đầy sung sướng, đâu cần phải tìm đâu xa một nơi thật bình yên bằng ở đây, trời thì cứ mãi âm u, cả đoàn thì nhốn nháo lo trời vẫn mưa không thể đến những điểm du lịch như đã định sẳn; riêng cô, cô lại thích khung cảnh này, khí trời này, cứ vậy đi để mưa rả rích, cứ vậy đi để thấy cái buốt lạnh của mưa, cô cứ nhìn ra ngoài khu vườn thả hồn nghe một giai điệu đẹp của nhạc Trịnh từ chiếc điện thoại di động, bất chợt ông chủ nhà ngước lên nhìn thẳng ô cửa sổ nơi cô đang đứng, cô vội thục vào trong để che dấu sự xuất hiện của mình, cô tiếc ngẩn ngơ khung cảnh của một buổi sáng đầy sương và lấm tấm mưa phùn, có hình ảnh người làm vườn lúi húi bên những khóm hoa, có gì đẹp hơn thế kia, còn mọi người ở phòng bên thì vẫn í ới, không nắng, trời vẫn nặng hạt, gọi nắng để sưởi, gọi nắng ...một chút cho người đỡ cô quạnh !
Bảo Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét